Lục Cường chỉ dùng một giờ để quyết định, sau đó anh cùng Căn Tử nói chuyện.
Căn Tử đưa di động mới cho Lục Cường, phương tiện này giúp anh liên hệ với đối tác.
Cả đêm Lục Cường không hề chợp mắt, anh tùy tiện lau mặt trong toilet, lại mặc quần áo và giày vô khuẩn đi vào thăm Lô Nhân, thần sắc của cô vẫn không thay đổi, hô hấp yếu ớt, chỉ có âm thanh leng keng của dụng cụ trong phòng hồi sức.
Anh cầm tay cô, dường như đã ấm áp trở lại.
Trái tim của anh như trút hết gánh mặng, hạ người, cẩn thận bước đi tránh đạp lên ống dẫn thở trên người cô. Xung quanh yên tĩnh, ngọn đèn trên đỉnh đầu nhạt nhẽo thanh lãnh, bọn họ cũng giống như bao cặp vợ chồng khác, anh vuốt ve mặt cô, trán cô quấn đầy băng gạc, thấm ướt một chút màu đỏ nhạt.
Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt luyến tiếc rời đi, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng trân quý.
Thời gian thăm chỉ có năm phút đồng hồ, y tá lại thúc giục.
Lục Cường nhìn Lô Nhân vài giây, anh cúi đầu hôn lên mặt cô, thấp giọng: “Đừng sợ, anh ở bên ngoài bảo vệ em.”
Lục Cường đi ra, đi đến phía trước cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu mọc, ánh sáng lay động rọi vào những tán cây.
Anh chống tay lên cửa sổ, híp mắt nhìn xuống dưới lầu, dường như có một cảm giác quen thuộc. Ngày hôm qua giống như một cơn ác mộng, những mảnh vỡ vô tình nhảy vào tâm trí, xe tải hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/2156458/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.