Italy.
Lô Nhân từ cửa hàng may bước ra, chào tạm biệt ông chủ, ngẩng đầu nhìn, thời tiết âm u, mưa phùn lâm râm.
Cô mở ô che.
Ven đường là một giáo đường khá nhỏ, bức tường cũ kỹ loang lỗ trong thời kì văn hóa Phục Hưng, đá cẩm thạch bị mài mòn. Giáo đường mở cửa hằng năm, ánh sáng màu vàng ấm áp tỏa sáng từ bên trong, những bài thánh ca nhẹ nhàng có thể khiến cho người ta bình thản, các tín đồ ngồi rải rác, hai tay siết chặt, thành kính cầu nguyện.
Trước giáo đường có một hồ nước nhân tạo, dưới đất là những chú chim bồ câu, mỗi khi chạng vạng dân địa phương thường hay mang đồ tới đây cho chúng. Gần quảng trường có vài đứa bé đang nghịch nước, Lô Nhân mỉm cười nhìn.
Điện thoại vang lên, là Tiền Viện Thanh gọi tới, xuyên thấu qua microphone cô có thể nghe thấy tiếng kêu bô bô, trái tim cô mềm nhũn, cất di động, bước vội về nhà.
Cô ghé siêu thị gần đó, Tiền Viện Thanh dặn cô mua hai hộp sữa bột và núm vú. Kế bên là các cửa hàng tạp hóa, cô dừng bước, đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng Trung Quốc, bảng hiệu màu đen, bốn chữ đơn giản được phác họa thật to: xăm hình nghệ thuật. Bên cạnh là những hàng chữ tiếng Anh, kế đó còn vẽ kèm theo hình mẫu.
Cô nhớ tới năm trước cô cùng Lục Cường đi bộ trên một con phố, anh còn nói sẽ xăm hình giúp cô, cô cắn cắn môi, mặt không tự giác hồng lên, do dự hai giây, cô đẩy cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/2156451/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.