Chương trước
Chương sau
Hoàn Nhan Hồng Liệt ngẩng đầu lên đồng thời thấy được vẻ mặt tha thiết chờ mong của phụ vương, bên cạnh là vẻ mặt của Hoàn Nhan Hồng Hi vui sướng khi người gặp họa, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn luôn luôn không đem Tam hoàng huynh để vào mắt. Tuy rằng hai người đều có mơ ước ngồi lên long ỷ trong cung vàng điện ngọc, tranh đấu gay gắt cả đời.Nhưng hắn không xem Hoàn Nhan Hồng Hi là một đối thủ tốt, Hoàn Nhan Hồng Hi đầu óc chỉ để trang trí không phải chính trị trí tuệ xâu xa, tất cả chỉ biết xa hoa truỵ lạc thanh sắc khuyển mã ngợp trong vàng son, nói trắng ra chỉ là một tên ngốc có dã tâm bừng bừng. Mỗi lần gặp hắn, chỉ thấy hắn đối với mình dùng được một ít kỹ năng ngu muội bỏ đá xuống giếng hãm hại. Hoàn Nhan Hồng Liệt không khỏi nảy sinh than thở anh hùng thật cô độc, bất quá lần này, ai nha, hắn hãm hại cũng thật tốt quá đi.
Kỳ thật chân tướng rất đơn giản, cái này căn bản không phải mật thư gì cả cũng không phải đặc vụ của địch cố ý muốn làm chúng ta nhiễu loạn, chẳng qua chỉ là tình thư của một hoa hoa công tử. Trong trường hợp này Hoàn Nhan Hồng Liệt không thể nói, nếu như nói ra thì sẽ là miệt thị đối với Đại Kim Quốc hoàng đế tôn nghiêm. Vì thế hắn liền suy ngẫm một chút, lộ ra biểu tình kinh sợ, quyết định tiếp nhận việc nguy hiểm này. Cùng lắm thì hai ngày nữa liền bịa chuyện ra để báo cáo lại là xong, mật thám do hoàng đế phái ra, chỉ sợ còn không cập nhật tin tức linh thông bằng hắn, mật thư này cũng không có giá trị gì quá lớn cả.
Hoàn Nhan Hồng Liệt mang ba phong gọi là mật thư kia cất ở tay áo trở về phủ, sai người gọi tiểu vương gia tới thư phòng, đang muốn cùng nhau thương lượng việc này, Hiệp Bân vội vàng vào báo lại: “Vương gia, Hầu Thông Hải đã trở về.”
Hắn sửng sốt một chút mới nhớ ra Hầu Thông Hải là ai, vì sao mà trở lại, nghĩ đến ban đầu vì việc gì mà phái hắn ra ngoài, không khỏi trộm liếc nhi tử một cái, hỏi: “Chỉ có một mình hắn sao?” Dương Khang biết hắn nhìn có hàm nghĩa gì, trên mặt không hiểu sao liền nóng lên, bất giác có chút xấu hổ.
Hỏi vậy khiến Hiệp Bân sửng sốt, hắn không rõ ý này, kinh ngạc đáp: Đúng vậy ạ.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không giải thích, liền gật đầu, nói: “Dẫn hắn vào.”Hầu Thông Hải ngày đó một đường vượt mọi chông gai, xông tới Bạch Đà Sơn, cũng coi như hắn có vận may thật lớn, ở đường nhỏ giữa sườn núi nhưng vô tình lại gặp Âu Dương Khắc đang khắp núi tìm kiếm công cụ gửi thông tin đi.
Âu Dương Khắc bị thúc phụ ép đi Đào Hoa Đảo cầu thân, ít ngày nữa sẽ xuất phát, hắn không dám không theo, nhưng lại không cam lòng, liền tìm người gửi cho Dương Khang một phong thư nữa, lấy biểu tình chính mình mặc dù bị bức ép nhưng quyết chí thề không thay đổi thâm tình. Nhưng mà cơ thiếp nhà hắn không dám chạy đi đưa giúp, đều vì sợ hãi lão chủ nhân Âu Dương Phong, lấy cớ đó mà thoái thác, cấp cách liền nói: “Hiện tại không thể như trước, mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng dẫn mối cho người, công tử sư phụ, người nghĩ chúng ta là thánh mẫu sao?”
Âu Dương Khắc hết cách, đành phải chính mình đi tìm phương kế khác. Tìm khắp Bạch Đà Sơn, nhiều loại độc trùng nhưng lại không có một loại nào làm nổi trọng trách, đang ở hết đường xoay xở, bỗng nhiên gặp Hầu Thông Hải xông lên núi, quả nhiên là mừng rỡ.
“… Âu Dương công tử vừa nhìn thấy ta, liền cao hứng rồi, ” Hầu Thông Hải trước mắt nói mình một đường như thế nào một nắng hai sương, mưa gió hành trình, bị Hoàn Nhan Hồng Liệt liên tiếp chặn lại “Nói về chuyện chính đi”, lằng nhằng cũng tới đoạn Bạch Đà Sơn, nói, “Hắn cũng không hỏi ta như thế nào tới, chạy nhanh đem một phong thư nhét vào trong tay của ta, nói: ‘ Hầu huynh, thỉnh cầu ngươi đem phong thư này gửi cho tiểu vương gia, nói cho hắn biết ta nhất định sẽ đến, tuyệt đối sẽ … ’ Ta nghe không rõ, cắt ngang hắn nói: ‘ Âu Dương công tử, Vương gia phái ta đến mời ngươi trở về, tiểu vương gia bị tặc tử ám toán, huyệt đạo không giải được, phải mời ngươi đi xem. ’ hắn thật giống có điểm vội vàng, nói: ‘ Huyệt đạo không có việc gì đâu. ’ lại nói: ‘ Ta tạm thời không thể trở về, Hầu huynh, ngươi đi mau, đem thư của ta đưa đi, Âu Dương Khắc vô cùng cảm kích. ’ Ta cũng không quá vui mừng, muốn nói là lão đại ta từ xa tới đây, đến nhà hắn, hắn cũng không mời ta vào ngồi một chút, uống chén trà ăn bữa cơm, lập tức đuổi ta đi, trên giang hồ vào có quy củ đạo lý nào như thế, đây không phải là xem thường lão Hầu ta hay sao? Lão Hầu lúc ấy đã nghĩ muốn đánh hắn một trận, tuy rằng đánh không lại hắn, nhưng khẩu khí này nuốt không trôi…” Hoàn Nhan Hồng Liệt ho khan một tiếng nhắc nhở.
Hầu Thông Hải vội nói: ” Đúng vậy, tiếp theo ta nói tiếp … ta trừng hắn nói: ‘ Như thế nào? Ngươi không theo ta cùng nhau quay về vương phủ à? Vương gia đem lễ vật lớn mời chúng ta đến làm việc, ngươi cầm bạc rồi lại tính chuyện thế này? ’ hắn lắc đầu, bộ dáng thập phần lo lắng, cau mày nói: ‘ Tại hạ ngày sau tất nhiên sẽ tới Yên Kinh hướng Vương gia tạ tội, chính là hiện tại khó mà nói rõ với ngươi, thôi tóm lại ngươi đi mau đi. ’ sau đó túm lấy cổ áo ta đem ta hướng tới dưới chân núi quăng đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.