Edit: Yan
Ngụy Lai hơi nhướng mày lộ ra nụ cười tâm cơ của "Thiên hạ đệ nhất mỹ 0".
Sơ Ân ngẩn người. Có vài người đẹp cười rộ lên lại không đẹp, không phải có vẻ ngu ngốc thì cũng là giống memme. Nhưng Ngụy Lai không vậy, lúc hắn cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đã không có nọng cằm thì chớ lại còn không có nếp nhăn, đẹp mắt quá đỗi tựa như cảnh xuân ấm áp vậy.
Sơ Ân nghĩ thầm: "Nếu như năm đó Ngụy Lai vào giới giải trí thì người đẹp như vậy lại có thủ đoạn như thế thì bây giờ nhất định rất nổi tiếng nhỉ, nói không chừng còn trở thành đối thủ của mình." Sơ Ân không khỏi chua chua trong lòng, không biết là vì tiếc cho Ngụy Lai hay là ghen ghét với Diêu Triêu Vụ nữa.
Ngụy Lai nói: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì đó?"
Sơ Ân: "......Son của anh là màu số bao nhiêu?"
Ngụy Lai: "Tôi không tô son mà là trời sinh đã môi hồng răng trắng."
Sơ Ân: "Ò."
Một bát mì Sơ Ân chỉ ăn ba bốn miếng đã thấy đáy, cậu được người ta kích thích khẩu vị bèn mong đợi nói: "Tôi vẫn muốn ăn thêm một bát nữa."
Ngụy Lai dọn dẹp chén đũa, nói: "Hết rồi."
Sơ Ân mấp máy môi: "Chỉ là... Tôi còn chưa ăn no."
Lúc này phía ngoài màn ảnh, trong lòng nhóm đạo diễn đang điên cuồng rít gào: "Làm cho cậu ấy ăn đi, đút no cậu đi mà!!!"
Ngụy Lai bưng trà gừng lên nhét vào tay Sơ Ân, nghiêm khắc nói: "Vậy uống nhiều nước."
Sơ Ân: "Hự."
Sơ Ân hự tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0-x-0-0-5/650225/chuong-21.html