Mới đầu Ngụy Lai cho rằng Sơ Ân nói ăn vụng là giấu cậu ra đây ăn ngon nên chột dạ lắm thôi, bởi vậy cũng bỏ lỡ mất cơ hội giải thích. Sau đó dần dần suy nghĩ cẩn thận xem Sơ Ân hiểu lầm cái gì nhưng đã muộn. Miệng bị Sơ Ân lấp kín mít, muốn giải thích cũng không cách nào nói ra lời hoàn chỉnh 
Trước đó cũng nói, phòng 6188 là phòng chủ đề phú thương núc ních thời cổ đại cường ngạnh hoa khôi bán nghệ không bán thân tiếp khách nên trên giường treo rất nhiều đạo cụ. 
Hiển nhiên là Sơ Ân đều dùng đống đạo cụ đó lên người Ngụy Lai, ấy thế mà người khóc thảm thiết như bị bắt nạt lại cũng là cậu, lước mắt lạnh lẽo lạch cà lạch cạch dừng trên cổ Nguỵ Lai, ngữ khí Sơ Ân nghẹn ngào lại mềm mại như bông nhưng động tác thì vừa cường thế vừa hung ác, "Anh...... Là của em, Ngụy Lai...... Ai đến em cũng không cho." 
"Không kịp nữa rồi, trước đây em đã cho anh cơ hội rời khỏi em... Anh đồng ý với em rồi... Cả đời này anh cũng đừng mong đi được... Cho dù anh có chết... tro cốt cũng phải trộn cùng với em." 
"Em, yêu anh." Thanh âm Sơ Ân run rẩy, cậu hôn lên ngón tay Ngụy Lai để lại một vòng dấu răng trên đốt ngón tay thứ ba ngón giữa của Ngụy Lai, "Em rất yêu anh." 
Lần đầu tiên Ngụy Lai lãnh hội được mặt bệnh kiều của Ân cục cưng làm cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều sướng chết đi được, lòng nói, quả thực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0-x-0-0-5/1913912/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.