Chương trước
Chương sau
Mới đầu Ngụy Lai cho rằng Sơ Ân nói ăn vụng là giấu cậu ra đây ăn ngon nên chột dạ lắm thôi, bởi vậy cũng bỏ lỡ mất cơ hội giải thích. Sau đó dần dần suy nghĩ cẩn thận xem Sơ Ân hiểu lầm cái gì nhưng đã muộn. Miệng bị Sơ Ân lấp kín mít, muốn giải thích cũng không cách nào nói ra lời hoàn chỉnh

Trước đó cũng nói, phòng 6188 là phòng chủ đề phú thương núc ních thời cổ đại cường ngạnh hoa khôi bán nghệ không bán thân tiếp khách nên trên giường treo rất nhiều đạo cụ.

Hiển nhiên là Sơ Ân đều dùng đống đạo cụ đó lên người Ngụy Lai, ấy thế mà người khóc thảm thiết như bị bắt nạt lại cũng là cậu, lước mắt lạnh lẽo lạch cà lạch cạch dừng trên cổ Nguỵ Lai, ngữ khí Sơ Ân nghẹn ngào lại mềm mại như bông nhưng động tác thì vừa cường thế vừa hung ác, "Anh...... Là của em, Ngụy Lai...... Ai đến em cũng không cho."

"Không kịp nữa rồi, trước đây em đã cho anh cơ hội rời khỏi em... Anh đồng ý với em rồi... Cả đời này anh cũng đừng mong đi được... Cho dù anh có chết... tro cốt cũng phải trộn cùng với em."

"Em, yêu anh." Thanh âm Sơ Ân run rẩy, cậu hôn lên ngón tay Ngụy Lai để lại một vòng dấu răng trên đốt ngón tay thứ ba ngón giữa của Ngụy Lai, "Em rất yêu anh."

Lần đầu tiên Ngụy Lai lãnh hội được mặt bệnh kiều của Ân cục cưng làm cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều sướng chết đi được, lòng nói, quả thực anh cũng yêu em muốn chết, ngoài miệng phát ra lại là mấy tiếng: "Đinh linh ô ô keng keng keng!"

Thứ Ngụy Lai cắn là chuông bạc uyên ương chạm rỗng, theo tần suất vận động của Sơ Ân đong đưa tạo ra những tiếng "Leng keng leng keng", trong tiếng chuông trong trẻo Ngụy Lai mơ hồ nghe thấy âm thanh ù ù, vốn tưởng là đạo cụ mới, một hồi lâu mới phản ứng lại đây là tiếng di động của mình vang lên.

Tôm hùm đất hắn gọi đến rồi! Đất rồi! là tôm hùm đất đỏ tươi sáng bóng mỹ vị thơm ngào ngạt!

Ngụy Lai đá đá Sơ Ân ý bảo cậu nhanh chóng đi lấy, Sơ Ân nắm chân Ngụy Lai sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói: "Gã tới phải không? Hừ, hôm nay em sẽ cho gã thấy rốt cuộc anh là người đàn ông của ai!"

Ngụy Lai: "......"

Sơ Ân lấy tay làm lược vuốt hết mái tóc mướt mồ hôi ra sau đầu, hai sợi tóc lòa xòa trước trán lại thêm vài phần gợi cảm động lòng người, cậu nhặt khăn tắm rơi rụng trên mặt đất lên quấn quanh eo như sắp rớt xuống đến nơi, rất tâm cơ để lộ ra cơ bụng và kích cỡ kiêu ngạo.

Chuẩn bị ổn thoả, Sơ Ân khí thế ngất trời mở cửa.

Không giống với hồ ly tinh trắng nõn xanh biếc giả tưởng trong đầu của Sơ Ân, nhóc con đứng ở cửa trông giống như kết hợp giữa Tống Tiểu Bảo và Vương Bảo Cường, mặc quần áo giao hàng màu xanh của Ele.me.

Cậu liếc mắt nhìn Sơ Ân một cái, hiển nhiên là gặp phải kinh hách khiến toàn thân chấn động, cúc hoa căng thẳng, "... Xin chào, cơm hộp của ngài tới rồi..."



Một giây sau, Sơ Ân phanh một tiếng đóng sầm cửa lại.

Em trai shipper: "......?"

Hai giây sau, cửa hé ra một cái khe nhỏ bên trong vươn ra một bàn tay khớp xương xinh đẹp, "... Đưa tôi."

Sơ Ân xách tôm hùm đất vào, cởi chuông trong miệng Ngụy Lai ra, Ngụy Lai giật giật quai hàm đau nhức nói: "... Anh đây không ngoại tình, Chỉ là đói bụng thôi, em làm cái gì thế hả, em nhìn xem em dọa shipper nhà người ta rồi đó."

Sơ Ân không để ý tới hắn chỉ yên lặng mở đóng gói hộp tôm hùm đất, chớp mắt mùi hương tươi ngon vội vội vàng vàng chui vào mũi Ngụy Lai.

Ngụy Lai vẫn bị Sơ Ân cột vào xích đu lúc này kích động đến độ lắc lư, "Cục Ân, mau cởi trói cho anh nha~"

Sơ Ân làm như không nghe thấy gì, đeo bao tay lên nhón một con tôm hùm đất màu mỡ xinh đẹp lên, nhấc đầu tôm dùng sức hút một phát, mút xong còn cố ý liếc nhìn Ngụy Lai một cái.

Ngụy Lai: "..." Cảm thấy bị ngược đãi.

"Anh cũng muốn ăn mà."

Sơ Ân lột xong tôm hùm đưa đến miệng Ngụy Lai, Ngụy Lai cắn một miếng rõ to, cảm giác nhân sinh không còn gì hối tiếc.

Ngụy Lai nói: "Thả anh ra, anh muốn tự mình lột. Không phải tự tay lột thì không có linh hồn!"

Sơ Ân vẫn mải mê tự lột tôm hùm đất, lấy một miếng tôm chấm một ít nước tương, một con một miếng, tốc độ phải nói là gió cuốn mây tan, lâu lâu còn cúi đầu chơi di động một lát. Hơn nữa từ sau miếng đút cho Ngụy Lai kia thì Ngụy Lai cũng chỉ có thể đau khổ nhìn chằm chằm Sơ Ân ăn.

Ngụy Lai nuốt một ngụm nước miếng, nóng nảy: "Ai, em không giảm béo nữa à?! Mau thả anh ra."

Sơ Ân nói: "Vì sao anh lại sửa mật khẩu điện thoại?"

Ngụy Lai: "...... Sao em lại biết anh sửa mật khẩu?"

Sơ Ân mím môi, nói: "Bây giờ là em hỏi anh, anh không được hỏi lại em."

Ngụy Lai trợn trắng mắt, nói: "Em đừng nói là em hành anh nhiều như vậy chỉ vì anh sửa lại mật khẩu nhé... Mật khẩu của anh vốn là sinh nhật em đúng không? Bây giờ vẫn là sinh nhật em chỉ là năm ở sau ngày ở trước. Tiện tay sửa thôi, ai biết được em lại mở điện thoại của anh đâu."

Sơ Ân lột một con tôm đút cho Nguỵ Lai, Ngụy Lai cũng rất không có chí khí mà ăn.

Sơ Ân lại hỏi: "Hôm đó ở tiệm cà phê, anh gặp một cô gái, cô ấy là ai?"

Lòng Ngụy Lai căng thẳng, khiếp sợ nói: "...... Em tìm người theo dõi anh?"

Sơ Ân nói: "Không có! Em chỉ đúng lúc mua thức ăn cho mèo ở phía đối diện thôi!"

Ngụy Lai: "......"

Tất nhiên Ngụy Lai không thể nói sự thật cho Sơ Ân được thế nhưng nếu tùy tiện nói dối thì hẳn là Sơ Ân nhất định sẽ lành làm gáo vỡ làm muôi hỏi đến cùng, đến lúc đó nhỡ bại lộ thân phận cậu thì thật sự không xong.

Ngụy Lai vừa do dự hốc mắt Sơ Ân đã đỏ, nói: "Có phải là... Anh, đang xem mắt với cô ấy không?"

Ngụy Lai: "???"

Sơ Ân hít hít mũi, "Rốt cuộc có phải không? Anh đừng gạt em!"

Ngụy Lai lại lần nữa ý thức được khoảng cách rộng lớn giữa mạch não của hắn và Sơ Ân, bất đắc dĩ nói: "Không phải. Em nha đúng là sắp làm anh tức chết rồi. Cô ấy là bạn đại học của anh, anh nhờ cô ấy tìm cha mẹ của em."

Sơ Ân ngẩn người, nói: "Tìm được rồi sao?"

Ngụy Lai uyển chuyển nói: "Không. Tìm được anh đã nói cho em rồi."

Sơ Ân ò một tiếng, tay run run đút cho Ngụy Lai một con tôm hùm đất.

Sơ Ân: "Còn nữa...... Vừa rồi có một người phụ nữ dắt theo một bạn nhỏ trông rất giống anh đến tìm anh, em không mở cửa. Em gửi ảnh chụp cho anh nhưng anh không trả lời."

Ngụy Lai nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là em trai của anh, người phụ nữ kia là mẹ kế của anh."

Ngụy Lai trả lời xong, ngẩng đầu chờ đợi, chờ Sơ Ân đút cho mình tôm hùm đất nhưng mà đợi hoài không thấy.

Ngụy Lai ngẩng cổ liếc mắt nhìn hộp cơm, chỉ thấy sa tế đỏ tươi không thấy tôm hùm tươi ngon đâu cả.

Ngụy Lai không thể tưởng tượng nổi: "Tôm hùm đất đâu rồi?"

Sơ Ân thành thành thật thật nói: "Hết rồi."

Ngụy Lai như bị sét đánh, biểu cảm trống rỗng.

Giờ khắc này, cảm xúc bị Ngụy Lai áp xuống mấy cuối tuần giống như quả cầu tuyết lăn đến điểm giới hạn, tuyết lở va vào trái tim nhỏ bé của hắn, bi thương ngược thành sông tựa như nhìn thấy tận mắt Taylor Swift gả cho Nhạc Vân Bằng, Thẩm đằng và Hàn hồng tay trong tay đứng trước cửa quán ăn khuya hát Đốt cháy Calorie của tôi, TFboys lần thứ hai tái hợp lại đứng trước Thiên An Môn tô má hồng múa ương ca.

Quan sơn khó qua, ai buồn cho kẻ lạc lối!

Tôm tới tương phùng, lọt hết vào bụng cái túi khóc kia!

Cực kỳ bi thảm, người người oán trách, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!!!

Mẹ gay trung niên Ngụy tú bà, mười năm chưa tức giận, một phát này chính là núi lửa phun trào.

Sơ Ân ẩn ẩn cảm giác được khí tràng quanh thân Ngụy Lai không đúng lắm, rón ra rón rén tiến lên định cởi bỏ dây thừng của hắn, Ngụy Lai lại đột nhiên uốn éo làm xích đu chịu lực lắc lư về phía sau.

Ngụy Lai vừa lắc vừa rống: "Sơ Ân, Anh tức chết rồi!!!"

Sơ Ân: "......"

Xích đu treo ở giữa phòng, Ngụy Lai điều khiển xích đu vung lên cao, phảng phất như gà chiến lao lên lao xuống chỉ còn thấy tàn ảnh, Sơ Ân muốn bắt lại cũng không được.

Ngụy Lai: "Em căn bản không tin anh!!! Nhiều năm như vậy em vẫn không tin anh!!! Anh chỉ thiếu móc tim ra khắc tên em rồi lại nhét vào nữa thôi!!!"

Sơ Ân luống cuống tay chân: "Em xin lỗi em xin lỗi, anh dừng lại trước đã! Em sai rồi, em béo lên nên em mới sợ!!! Ngụy Lai!"

Ngụy Lai không mặc quần áo ngồi trên xích đu xoay vòng vòng như phong hỏa luân, nhìn qua cực kỳ điên rồ: "Đừng gọi anh, ông đây không ngừng! Ai mà không phải cục cưng, Ngụy tú bà cũng là cục cưng, anh mẹ nó chiều em nhiều năm như vậy, phút cuối cùng ấy vậy mà em cứ thế nuốt hết tôm hùm đất xào cay của anh!!! Anh mẹ nó chết đói!!! Đời này ông đây chưa từng gặm nhiều rau dưa trái cây như vậy! Anh tức giận, từ nay về sau anh không phải Ngụy Lai, anh là Ngụy cục cưng, em có dỗ được không!!!"

Miệng Ngụy Lai hùng hùng hổ hổ, hai cái chân dài không mảnh vải duỗi xuống khỏi xích đu lộc cộc lộc cộc chạy loạn trong phòng, căn bản là không khống chế được.

Sơ Ân đuổi theo vài vòng thì khăn tắm rơi mất, cậu mờ mịt một giây lại tiếp tục trần truồng đuổi theo.

Vì thế, Ngụy Lai duỗi đầu lộc cộc phi về phía trước, Sơ Ân ở phía sau duỗi hai tay hốt hoảng đuổi theo.

Cứ vậy đuổi theo vài vòng, tốc độ bay lượn của Ngụy Lai dần dần chậm lại, Sơ Ân đi phía sau xích đu rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, nhanh nhẹn phi lên như mèo bắt gà mái, không màng nguy hiểm treo lên xích đu mới có thể nói một câu với Ngụy Lai.

Sơ Ân mồ hôi đầy đầu: "Đừng, em vừa mới gọi Haidilao cho anh, rất nhanh sẽ tới."

Ngụy Lai tràn ngập hoài nghi: "Thật không?"

Sơ Ân lấy điện thoại ra cho Ngụy Lai xem đơn đặt hàng.

Một loạt đồ đều là thịt.

Sơ Ân khô cằn nói: "À thì... vừa làm xong đã ăn tôm hùm đất xào cay mông sẽ đau. Trước đây em từng bị đau rồi, không muốn anh đau nữa. Ngụy Lai, anh đừng hung dữ với em."

Ngụy Lai: "Vậy em gọi lẩu gì?"

Sơ Ân: "...... Cà chua. Em cảm thấy cà chua ăn rất ngon."

Ngụy Lai lên án mạnh mẽ: "Em đúng là phản đồ của dân Thành Đô!!!"

Sơ Ân biết mình đuối lý nào dám chọc Ái Tân Giác La · Ngụy cục cưng, chỉ phải thỏa hiệp, "Nồi Uyên ương, nồi uyên ương được chưa!"

Ngụy Lai lại lần nữa xoay người làm địa chủ, vô cùng vừa lòng: "Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.