Chương trước
Chương sau
Ngụy Lai nói: "Em đi chào hỏi một câu đi, nhất thời không đi được ngại lắm, mời cô ta uống ly trà lấy cho Nguỵ Quy một ít đồ ăn vặt, anh biết em không biết nói chuyện phiếm với người khác vậy cứ ngồi ở đó là được, Yến Tuyết Ni là người hay nói,em cứ thuận miệng ừ vài câu đừng lộ ra vẻ không kiên nhẫn."

"Yến Tuyết Ni còn mang theo con nhỏ nên cũng không ngồi lâu được đâu, đợi đến lúc uống trà được kha khá thời gian rồi em đứng dậy làm ra vẻ thêm trà cho cô ta thì tự cô ta sẽ chủ động nói phải đi."

Sơ Ân nghiêm túc nghe, cảm thấy loại phương pháp giao thiệp với người khác này thật là thần kỳ, cuối cùng gật đầu hỏi: "Đây là nghi thức xã giao với thân thích ư?"

Ngụy Lai: "......Coi như vậy đi. Đúng rồi, nhất định đừng để bọn họ lên tầng hai thăm anh, xấu hổ lắm."

Sơ Ân trải qua huấn luyện khẩn cấp của Nguỵ Lai xong cảm thấy kỹ năng xã giao trên diện rộng của mình cũng tăng lên, lập tức xuống lầu mở cửa đã thấy Yến Tuyết Ni và Nguỵ Quy đứng đó.

Nguỵ Quy là một nhóc con đầu dưa hấu trắng trẻo mập mạp ăn mặc thời thượng, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ cực giống Nguỵ Lai nhìn Sơ Ân, oa một tiếng, nhảy nhót kinh ngạc cảm thán nói: "Mẹ ơi, thật sự là anh đẹp trai trên TV nha!"

Sơ Ân: "......"

Ngụy Quy nhảy lên ôm lấy cẳng chân Sơ Ân không biết móc ở chỗ nào ra một thỏi chocolate nhón chân nâng lên, cất giọng ngọt ngào: "Em thích anh lắm, anh có thể ăn chocolate của em không?"

Thực chiến quả thực tàn khốc, Sơ Ân không ngờ Nguỵ Quy có thể nhiệt tình như vậy còn chủ động ôm lấy đùi cậu, thanh kỹ năng xã hội dần dần ngắn lại, cậu cầm lấy chocolate đần mặt nói, "Cảm ơn."

Nói cho hết lời, Sơ Ân liền tự suy ngẫm lại mình nói vậy có quá lạnh nhạt xúc phạm đến bạn nhỏ rồi hay không.

Ngụy Quy lại kích động nhảy lên nói: "Cầm chocolate của em rồi là phải gả cho em!"

Sơ Ân: "......?"

Vẻ mặt Yến Tuyết Ni không nỡ nhìn thẳng, xách quai cặp của Nguỵ Quy lên kéo nó ra khỏi cẳng chân Sơ Ân, khó khăn nói: "Thật ngại quá, thằng nhóc này chính là một cây củ cải hoa tâm hễ thấy người đẹp là bắt đầu thả thính, trước kia nó còn thả thính làm khắp cả nhà trẻ náo loạn một hồi."

Sơ Ân nghĩ thầm này còn không phải là ngọn sóng lẳng lơ Nguỵ Lai phiên bản 2.0 à?

Yến Tuyết Ni nhìn nhìn vào trong nhà hỏi: "Có phải là tôi tới sớm quá không? Nguỵ Lai còn chưa dậy sao?"



Sơ Ân nghiêm khắc dựa theo Ngụy Lai dạy mình, mời người vào nhà nói: "Tôi đi rót cho cô ly trà."

Yến Tuyết Ni ngăn Sơ Ân khách khí nói: "Không cần không cần, tôi không khát tôi ngồi chờ là được rồi, hai người cứ bận chuyện của hai người đi."

Sơ Ân nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi phải rót trà cho cô, mặc dù cô không khát nhưng đây là lễ tiết xã giao cơ bản. Hơn nữa đợi lát tôi còn phải thêm trà cho cô." Đợi đến khi thêm trà xong là cô có thể đi rồi nha!

Yến Tuyết Ni lại lần nữa cảm nhận được sức mạnh bí ẩn của Sơ Ân: "...Vậy, vậy cậu rót cho tôi một ly."

Sơ Ân vừa lòng đi pha một ly trà nhài, cảm giác bản thân đi theo bên người Nguỵ Lai rốt cuộc cũng tiến bộ đã gần sát với phương hướng tiểu cao nhân xã giao rồi.

Sơ Ân rót trà cho Yến Tuyết Ni xong lại cầm một túi đồ ăn vặt to để trước mặt Nguỵ Quy.

Ngụy Quy đối mặt với một đống đồ ăn vặt nhưng ánh mắt lại bị Đại Quất hấp dẫn, nó lập tức lao về phía trước nhưng Đại Quất sao có thể để phàm nhân nhỏ bé này bắt được, mông bự uốn éo nhảy lên nhà cây, rủ đuôi trái phải đong đưa như đang thả câu cho đứa nhóc nhân loại kia. Nguỵ Quy không với tới bèn đứng dưới kêu meo meo, giở hết toàn bộ thủ đoạn muốn dỗ Đại Quất xuống dưới.

Mà bên kia, không khí giữa Sơ Ân và Yến Tuyết Ni vô cùng quỷ dị.

Sơ Ân ngồi đối diện Yến Tuyết Ni mở đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm cô.

Yến Tuyết Ni: "......"

Sơ Ân hai mắt không chớp: —— nhìn chằm chằm ——

Yến Tuyết Ni hai mặt nhìn nhau với Sơ Ân, cô chà xát tay cảm giác thật là căng thẳng.

Sơ Ân lãnh khốc nói: "Cô uống trà."

Yến Tuyết Ni: "......"

Yến Tuyết Ni cầm li trà lên uống một ngụm, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: "Trong trà này sẽ không bỏ thuốc chuột đó chứ..."

Sơ Ân tiếp tục nhìn chằm chằm, một lát sau lại nói: "Uống trà."

Dưới khí thế bức người của Sơ Ân, lần này Yến Tuyết Ni uống một hớp lớn ực một tiếng nuốt xuống, gượng cười nói: "Trà này rất thơm ha."

Sơ Ân ừ một tiếng.

Bên ngoài không gian im lặng hình thành giữa Yến Tuyết Ni và Sơ Ân, Nguỵ Quy vì muốn bắt mèo mà phát ra các thể loại tạp âm, rốt cuộc Yến Tuyết Ni cũng tìm được cơ hội thoát đi, mắng: "Ngụy Quy, đừng có dứng đó mà nhao nhao, con xem con dọa mèo nhỏ nhà người ta sợ rồi đó, lại đây làm bài tập hè!"

Ngụy Quy ò một tiếng, không tình nguyện dịch lại mở cặp sách nhỏ ghé lên bàn trà làm bài tập.

Yến Tuyết Ni rốt cuộc cũng có cơ hội mở máy hát, điên cuồng mắng Nguỵ Quy.

Nguỵ Quy không phải là thiên tài nhí mà là một hỗn thế tiểu ma vương. Không chịu học hành cẩn thận chỉ suốt ngày lo thả thính, trông nó đáng yêu miệng lại ngọt nên không cần biết nam hay nữ chỉ cần xinh đẹp đều không trốn khỏi móng heo của nó, các bạn học thì vì nó tranh giành tình cảm, náo loạn đến độ gà chó không yên.

Yến Tuyết Ni thở dài một tiếng, "Chúng tôi tìm giáo viên phụ đạo nghiêm khắc nhưng Nguỵ Quy không thích nên ngày nào cũng náo loạn với tôi. Không hung dữ thì căn bản không áp được nhóc lưu manh này. Lớp phụ đạo cũng không thành, ấy thế mà có người muốn tạo quan hệ với Ngụy Cương Chính mà đưa con vào học, tóm được cơ hội tặng quà. Ai... Thời buổi này làm phụ huynh thật cũng quá khó khăn."

Sơ Ân ừ một tiếng, nói: "Ngụy Lai thì sao?"

Câu này cục Ân nói là: 魏来呢? có nghĩa là: Nguỵ Lai thì sao cũng có nghĩa là Nguỵ Lai ở đâu.



Yến Tuyết Ni nghi hoặc khó hiểu: "A? Không phải Ngụy Lai còn đang ngủ à?"

Sơ Ân nói: "ý tôi là, lúc Nguỵ Lai còn nhỏ có dáng vẻ như thế nào?"

Chuyện này quả làm khó Yến Tuyết Ni rồi, dù sao cô cũng là mẹ kế còn nhỏ hơn Nguỵ Lai 5 tuổi sao biết được Nguỵ Lai khi còn nhỏ là dáng vẻ thế nào?

Yến Tuyết Ni nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nghe ba Nguỵ Lại nói Nguỵ Lai hồi nhỏ cơ bản không khiến người ta lo lắng, hắn rất ngoan. Trong nhà có một cái rương lớn tất cả đều là giấy khen, giấy chứng nhận và cúp của hắn."

Sơ Ân thầm nghĩ nếu mình là con gái thì tốt rồi, như vậy cậu có thể quang minh chính đại qua nhà Nguỵ Lai tham quan phòng anh ấy, xem giấy khen của anh ấy, nói không chừng người nhà anh ấy còn lấy mấy tấm ảnh dìm hàng của Nguỵ Lai khi còn nhỏ ra cho cậu xem rồi cùng nhau cười phá lên nữa.

Đáng tiếc, cậu lại là một người đàn ông.

Nguỵ Quy mới ở đề đầu tiên của trang đầu tiên bài tập hè đã gặp bình cảnh, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, chữ này đọc như thế nào?"

Yến Tuyết Ni nhìn thoáng qua, cáu kỉnh nói: "Đơn giản như vậy cũng không biết, vở, vở vở trong đổ vở đó!"

Sơ Ân vốn còn đang bi thương, vừa nghe vậy lập tức ngẩng đầu từ con sông bi thương, khiếp sợ trừng mắt nhìn Yến Tuyết Ni— cái chữ kia không phải đọc là vỡ à?!

Ngụy Quy ò một tiếng, cầm bút chì bất động hồi lâu. Yến Tuyết Ni hỏi: "Sao đó? viết đi!"

Ngụy Quy gục đầu lên bàn cạch một cái, bất chấp nói: "Con không biết viết."

Yến Tuyết Ni để đầu Nguỵ Quy ngay ngắn sau đó viết chữ "vỡ" lên giấy, Sơ Ân liếc nhìn một cái nhẹ nhàng thở ra— mặc dù đọc không đúng nhưng ít nhất viết vẫn chính xác.

Ngụy Quy nắm bút chì tiếp tục viết, Yến Tuyết Ni nhìn chằm chằm một lát đột nhiên rít lên: "Bảo con dùng từ "Nhìn" đặt câu, con viết cái quái gì đây!"

Ngụy Quy ngây thơ nói: "Nhìn cái rắm không phải là đặt câu ạ? Ba nói với con ba chữ cũng có thể đặt câu mà."

"Nhìn, nhìn rõ, nhìn TV, nhiều cái để nhìn như vậy sao con lại muốn viết nhìn cái rắm?! Chữ rắm còn viết sai kia kìa!" Yến Tuyết Ni tức giận đùng đùng uống một hớp trà, "Tẩy đi, viết lại!"

Ngụy Quy lại mềm oặt gác đầu lên bàn trà, "Nhưng mà ngày nào ba cũng nói nhìn cái rắm mà, sao con lại không thể viết?"

Yến Tuyết Ni nhất thời nghẹn lời, trong hỗn loạn chỉ vào Sơ Ân nói: "Con hỏi anh xem, vì sao không thể viết!"

Yến Tuyết Ni nhìn Sơ Ân xin giúp đỡ, Nguỵ Quy cũng mắt trông mong mà nhìn cậu, Sơ Ân đột nhiên cảm nhận được áp lực thật lớn của việc phụ đạo cho bạn nhỏ làm bài tập, chậm rãi nói: "Bởi vì... không thể để người khác xem mông, chúng ta cũng không nhìn mông người khác."

Ngụy Quy nói: "Nhưng mà mẹ nhìn mông em mà!"

Sơ Ân nói: "Ờm... chỉ có người yêu em, em cũng yêu người ta mới có thể xem mông."

Vừa dứt lời, Sơ Ân 囧 ù cả tai, nhớ đến một ít hình ảnh không thể nói của mình và Nguỵ Lai, nội tâm nảy lên xúc động thuấn di lên lầu hai bổ nhào vào người Nguỵ Lai trốn đi.

Đúng lúc trong tay Yến Tuyết Ni chỉ còn cái li không, Sơ Ân đứng bật dậy như lò xo, đoan chính nói: "Tôi đi rót cho cô thêm một ly."

Yến Tuyết Ni hoàn toàn không muốn bị Sơ Ân nhìn chằm chằm uống trà, vội vàng đứng lên nói: "Đừng rót, là tôi tới quá sớm, tôi mang Nguỵ Quy đi ra ngoài một vòng chờ hai người chuẩn bị xong thì gọi điện thoại cho tôi."

Sơ Ân nói: "Thật sự không uống sao?"



Yến Tuyết Ni kiên định nói: "Không uống."

Nội tâm Sơ Ân tràn ngập sùng bái với Nguỵ Lai, quả nhiên rót thêm cho khách một ly trà thì người ta sẽ muốn đi!

Sơ Ân nói: "Ờm... Cơ thể Nguỵ Lai không thoải mái, để hôm khác lại mang Nguỵ Quy đi chơi đi."

Mặc dù Yến Tuyết Ni không có văn hóa gì nhưng đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh, nếu Ngụy Lai thật sự sinh bệnh tuyệt đối không phải là cảm cúm phát sốt linh tinh, chỉ có bệnh nặng hắn không thể chịu đựng được hắn mới trốn đi không gặp người.

Yến Tuyết Ni có chút sốt ruột nói: "Cậu ta làm sao thế? Chẳng lẽ là khối u ở đầu lần trước lại phát tác à?"

Hô hấp Sơ Ân cứng lại, hồi lâu sau mới tìm về giọng nói của mình: "...Ngụy Lai từng có khối u?"

Yến Tuyết Ni đếm đầu ngón tay tính tính, nói: "Hẳn là sáu bảy năm trước đi. Cái đứa nhỏ này chết cũng sĩ diện, bệnh thành như vậy cũng không chịu yếu thế không chịu nói cho ai, một mình ở bệnh viện thuê hộ lý, một mình chịu đựng nguy hiểm."

Sáu bảy năm trước, chính là lúc cậu và Nguỵ Lai vừa mới ở bên nhau ư?

Sơ Ân hỏi lại, Yến Tuyết Ni lại một hỏi ba không biết.

Đợi Yến Tuyết Ni mang theo tiểu ma vương Ngụy Quy đi rồi, Sơ Ân như du hồn bò lên trên lầu hai vào phòng ngủ.

Ngụy Lai ghé vào gối đầu ngủ mất rồi.

Sơ Ân nhẹ giọng nói: "Anh còn gạt em bao nhiêu chuyện nữa. Gạt người tinh......"

Ngụy Lai vẫn ngủ say, còn phát ra mấy tiếng khò khè be bé.

Sơ Ân nhẹ tay nhẹ chân bò lên giường nằm bên người Nguỵ Lai, Sơ Ân rất ít khi thấy Nguỵ Lai ngủ say như vậy, trước đây lúc cậu bò lên giường Nguỵ Lai đều sẽ mơ mơ màng màng, vừa thấy động tĩnh sẽ hoặc là lật người hoặc là kéo cậu vào ôm, cậu muốn khóc muốn làm loạn ép hỏi Nguỵ Lai khi nào thì come out, khi nào thì phát hiện khối u nhưng cậu nhịn xuống — Nhất định là Nguỵ Lai đang rất không thoải mái, cậu không nên lấy chuyện cũ năm xưa đánh thức Nguỵ Lai.

Tình yêu là làm càn cũng là khắc chế, Sơ Ân quyết định dựa vào trí nhớ hồi ức chân tướng.

Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, tựa như mặt trời nơi Australia, máy bay xẹt qua bên kia đại dương, Sơ Ân và Nguỵ Lai vừa về nhà đã ngủ chổng vó.

6 năm trước, Thần tượng nhà tui kết thúc ghi hình, Nguỵ Lai không cần làm người đại diện tạm thời của Sơ Ân nữa, hắn lại trải qua khoảng thời gian rảnh rỗi xoa mạt chược, có việc cũng đừng quấy rầy cuộc sống xoa mạt chược của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.