🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Chết tiệt!"

Bạch Cửu Giai khế chửi thề, trong lòng bồn chồn khó tả, đi đi lại lại trước cửa sổ, bên ngoài trời đã xế chiều, cơn mưa tuyết cũng đã ngừng rơi.

Từ lần trước ngủ với Bạc Tư Yến xong, Bạch Cửu Giai đã liên tục quấy rầy anh, thậm chí là mặt dày theo đuổi anh mọi lúc mọi nơi, cô ta chính thức trở thành cái đuôi của anh.

Bạc Tư Yến đối với hành động kia cũng không tỏ rõ thái độ, thậm chí coi việc được Bạch Cửu Giai theo đuổi là hiển nhiên mà hưởng thụ, trước đây dù sao họ cũng đã từng hẹn hò, thử trải nghiệm được bạn gái cũ theo đuổi lại cũng không tệ.

Một Bạc Tư Yến sau rất nhiều chuyện xảy ra đã biến thành một người hoàn toàn khác, điều này khiến tác giả Hứa Giai Giai đang trong thân thể Bạch Cửu Giai phải tức giận, bởi vì cô ta đã nhận ra.

Tính cách và nhân phẩm đạo đức tốt đẹp mà cô ta viết ra cho một nam chính đã dần bị mai một, thay vào đó Bạc Tư Yến giống như đang dần hoán đổi vị trí trở thành một nam phụ, hết thảy đều là vì cốt truyện bị đảo lộn.

"Phải làm sao đây? Bực mình thật"

Khế dừng bước chân, Bạch Cửu Giai cắn cắn môi, vận dụng hết những kiến thức mà mình có để nghĩ cách.

Cô ta tuyệt đối không thể để hình tượng Bạc Tư Yến sụp đổ, nếu như vậy rất có khả năng ở thế giới bên kia các độc giả vẫn sẽ tẩy chay cô ta, thậm chí chửi rủa.

Nhất định Hứa Giai Giai cô ta không thể để cho chuyện này xảy ra, nếu ông trời đã cho cô ta một cơ hội để sửa lỗi, hà cớ gì mà cô ta phải bỏ cuộc. Dù có phải dùng thủ đoạn tàn độc cô ta cũng phải thành công.

Nghĩ thông suốt, Bạch Cửu Giai thay đồ rồi đi ra ngoài. 'Trước tiên bắt đầu từ Mộc Nghiên đi!", cô ta thầm nghĩ.

Tại khu phố sầm uất nhất Đế Đô, Mộc Nghiên đang cùng với Phó lão phu nhân đi dạo, theo sau là vài tên thuộc hạ của Phó Cẩn Dật hộ tổng dưới danh nghĩa vệ sĩ.

"Bà nội, hiện tại cũng sắp tối rồi, bà có muốn ăn chút gì đó rồi mới trở về không ạ?"

Mộc Nghiên ngó nghiêng xung quanh con phố, nghĩ nghĩ một chút rồi đưa ra chủ ý. Phó lão phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu đồng ý, cháu dâu của bà nói gì thì nghe đó thôi, hiếm khi có dịp được cùng cháu dâu ra ngoài chơi thỏa thích như vậy.

Thằng nhóc Phó Cẩn Dật đã độc chiếm cháu dâu Mộc Nghiên của bà lâu lắm rồi, lần này bà phải độc chiếm lại, chọc tức cháu trai một hồi mới hả dạ.

"Vậy chúng ta ghé vào nhà hàng này luôn nhé bà." Mộc Nghiên chỉ vào một nhà hàng cổ Trung Hoa, mỉm cười nói.

Phó lão phu nhân gật đầu, cười hiền hậu đáp: "Đều nghe theo con hết."

Cả hai bà cháu một già một trẻ tiến vào bên trong nhà hàng, nhân viên nhiệt tình tiếp đón, rất nhanh bữa tối với nhiều món đặc sắc được bày biện trên bàn ăn.



Mộc Nghiên cũng không khách sáo mà cùng Phó lão phu nhân vui vẻ ăn tối, sẵn tiện dặn dò vệ sĩ đi theo cũng đi ăn, làm một bà chủ tất nhiên không thể ngược đãi thuộc hạ.

Lấp đầy chiếc dạ dày, Mộc Nghiên ngồi tựa vào thành ghế mà vuốt ve chiếc bụng no căng của mình, mỉm cười hài lòng.

"Bà nội, bà có muốn ăn một chút bánh ngọt không ạ?" Cô hơi nghiêng người, hỏi Phó lão phu nhân.

Phó lão phu nhân xua xua tay, "Không cần đâu, ta ăn no rồi."

"Dạ." Mộc Nghiên nhẹ đáp, định bụng thanh toán tiền rồi ra về chợt cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Bạch Cửu Giai...

Mơ hồ Mộc Nghiên cảm nhận được cô ta cũng đang nhìn về phía cô, giữa bầu không khí náo nhiệt của nhà hàng, hai ánh mắt đối địch giao nhau.

Thấy Mộc Nghiên thất thần nhìn về một phía nào đó, lòng Phó lão phu nhân có chút tò mò, bà chầm chậm cất giọng:

"Nghiên Nghiên, con đang tìm ai sao?"

Mộc Nghiên hơi giật mình, thu lại tầm mắt, "Dạ không ạ. Vừa nãy con hình như nhìn thấy một người quen thôi."

"Vậy à?" Bà nghi hoặc hỏi lại.

Mộc Nghiên chắc nịch gật đầu, cô không muốn bà nội phải bận tâm đến chuyện của cô, tốt nhất là nhanh chóng kêu người đưa bà về. Cô muốn đi xem thử Bạch Cửu Giai muốn giở trò gì.

"Vâng. Bà nội muốn về chưa ạ? Con kêu vệ sĩ đưa bà về trước nhé!" Cô suy nghĩ một chút, đưa ra lời đề nghị.

Phó lão phu nhân cảm thấy có chút mệt, không nghĩ ngợi gì nhiều mà đồng ý, tiễn bà nội lên xe xong, Mộc Nghiên mới có cơ hội quay trở lại nhà hàng kia.

Vừa bước vào bên trong nhà hàng, cô đã thấy Bạch Cửu Giai ngồi kia giống như đang đợi cô, khóe môi cô ta còn cong lên, nở một nụ cười khiêu khích nhìn về phía cô.

Mộc Nghiên kiêu hãnh đạp gót bước về phía Bạch Cửu Giai, rất tự nhiên mà ngồi xuống đối diện cô ta, lạnh lẽo mà liếc nhìn cô ta một cái.

"Cũng lâu rồi nhỉ? Chúng ta chưa gặp nhau." Bạch Cửu Giai nhấp một ngụm cafe, hơi ngẩng đầu nhìn Mộc Nghiên, nói.



Mộc Nghiên cười lạnh, khoanh hai tay trước ngực, gật gù tán thành:

"Phải, rất lâu rồi không gặp"

Trước thái độ thờ ơ của Mộc Nghiên, Bạch Cửu Giai có chút ngoài ý muốn, cô ta không dám làm ra hành động quá khích, sợ rằng thân phận thật sự sẽ bị bại lộ. Cuối cùng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong lòng, tiếp tục nói:

"Mộc Nghiên, chắc hẳn cô đang rất tò mò vì câu nói trước đó của tôi nhỉ?" Bạch Cửu Giai cười khẩy, đắc ý nhìn cô.

Mộc Nghiên vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, giống như những gì mà cô ta sắp nói không quan trọng vậy, hiển nhiên là cô đã biết trước. Lần đầu đối diện trực tiếp với tác giả của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà mình xuyên sách, cô có một cảm giác bình thản đến lạ.

Không hề đáng sợ như tưởng tượng, bởi lẽ giờ phút này đây cả Mộc Nghiên cô và tác giả kia cũng chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của cô ta mà thôi, chỉ cần một nhấp bút, hết thảy mọi thứ đều biến mất.

"Ha, cô đoán sai rồi! Tôi không hề tò mò, hơn nữa...chuyện mà cô đã uy hiếp tôi trước đó, rất tiếc không có hiệu lực với tôi."

Mộc Nghiên chẳng thèm che giấu, thản nhiên nói ra những lời trong lòng, ha, còn lâu cô mới sợ tác giả nhé. Nếu cô ta đã giỏi đến mức có thể hô mưa gọi gió thay đổi cốt truyện thì đã không bị cuốn vào đây.

Hôm nay Mộc Nghiên cô gặp cô ta cũng chỉ là để xác minh duy nhất một chuyện này mà thôi, chính xác hơn là tác giả trong thân xác Bạch Cửu Giai không hề có bàn tay vàng, cô ta không có quyền hạn can thiệp trực tiếp vào cốt truyện.

Chỉ với một điều này thôi cũng đủ để Mộc Nghiên biết, cuộc chiến sống còn này, cô vẫn có cơ hội.

"Cô...có ý gì? Không lẽ cô đã biết được thân phận của tôi?" Bạch Cửu Giai tức giận trừng mắt nhìn Mộc Nghiên, quát lớn.

Cô vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng, cười nhạt, châm chọc lại:

"Chẳng có ý gì cả, chỉ là cái thân phận tác giả kia, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra. Hơn nữa, cô đừng mong thay đổi cốt truyện, cô không đủ khả năng đó đâu."

Bạch Cửu Giai không kiểm soát được cảm xúc, sự tức giận lan tỏa toàn thân cô ta, đập mạnh tay xuống bàn, cô ta như muốn nổi điên mà gào lên:

"Cô rốt cuộc là ai?! Sao lại biết được những chuyện kia, nói mau!"

Trước thái độ muốn ăn tươi nuốt sống người của Bạch Cửu Giai, Mộc Nghiên chỉ cười lạnh một tiếng, đứng dậy nâng lấy chiếc cằm sắc nhọn của cô ta.

"Tôi là Mộc Nghiên, một người xuyên sách. Cô tác giả nhỏ à, thời vận của cô hết rồi, cho nên...đừng mơ tưởng đến việc thay đổi nơi này!"

Bỏ lại một câu uy hiếp lạnh lùng, Mộc Nghiên cười rạng rỡ như một kẻ chiến thắng, xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.