Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, ánh Mặt Trời dịu nhẹ len lỏi qua rèm cửa, chúng tinh nghịch nhảy nhót theo làn gió phấp phới đi vào bên trong căn phòng ngủ.

Mọi thứ trở nên sáng lòa theo ánh nắng, không khí cũng dần ấm lên. Mộc Nghiên mơ màng mở mắt, khẽ cựa quậy người muốn ngồi dậy nhưng lại bị cánh tay Phó Cẩn Dật ôm ngang eo giữ chặt, khiến cô không có cách nào phải nằm im.

Nằm một lúc lâu, Phó Cẩn Dật vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Mộc Nghiên khế lay lay người hắn, gọi:

"A Dật...em muốn dậy."

Phó Cẩn Dật vẫn nhắm tịt mắt, khẽ động đậy người, ôm chặt Mộc Nghiên hơn, giọng ngái ngủ của hắn vang lên:

"Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi."

"Nhưng em không ngủ được nữa..." Mộc Nghiên bất lực nói.

Cô cũng muốn ngủ lắm chứ nhưng không tài nào ngủ được nữa, hễ nhắm mắt cô lại thấy cảnh tượng hắn gặp nạn, trong lòng vẫn không thể nào yên tâm.

Chưa bao giờ Mộc Nghiên cảm thấy bất an như bây giờ, giống như sắp tới sẽ có giông bão xảy ra vậy, cô không thể làm ngơ.

"Em khó chịu chỗ nào sao?" Phó Cẩn Dật mở mắt, cúi đầu tựa vào trán của cô, kiểm tra nhiệt độ.

Mộc Nghiên lắc đầu, buồn bã nhìn Phó Cẩn Dật, mãi một lúc sau mới nhỏ nhẹ cất giọng:

"Em không sao. Chỉ là...em cứ có cảm giác giống như sắp có chuyện không hay xảy ra, em thực sự rất sợ...

Cảm nhận được nỗi lo lắng của Mộc Nghiên, Phó Cẩn Dật thoáng suy tư, rồi nhẹ ôm lấy cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng thẳng tắp kia, như một lời an ủi.

"Nghiên Nghiên, em chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày là được. Những chuyện khác hãy để anh lo, dù trời có sập xuống anh cũng sẽ chống lưng cho em."

Những lời lẽ chân thành sâu tận đáy lòng của Phó Cẩn Dật đã chạm đến trái tim của Mộc Nghiên, cô hạnh phúc đến rơi lệ, cuối cùng cô không có chọn sai người.

Dù họ là cặp đôi phản diện trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết thì đã sao? Họ cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, cũng có quyền sống theo cách mà mình muốn, cái gì mà thiết lập nhân vật, cái gì mà cốt truyện có sẵn, cô không quan tâm nữa.

Đời này, kiếp này Mộc Nghiên cô chỉ cần có Phó Cẩn Dật chống lưng là đủ.



"A Dật...cảm ơn anh đã luôn bên cạnh em."

Mộc Nghiên xúc động rơi nước mắt, vòng tay siết chặt lấy cơ thể Phó Cẩn Dật hơn, từng mùi hương bạc hà dịu nhẹ, từng hơi ấm ngọt ngào tỏa ra từ người hắn khiến cô an tâm hơn rất nhiều.

Cuộc đời của Mộc Nghiên cô, bắt đầu từ giây phút này sẽ do cô quyết định, không một ai có thể can thiệp!

Phó Cẩn Dật mỉm cười, khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn, ôn nhu tiếp lời:

"Ngốc, anh không ở bên cạnh em thì ở bên cạnh ai? Lần sau đừng nghĩ linh tinh nữa, hãy cứ sống an nhiên, tự tại theo cách mà em muốn"

Mộc Nghiên chắc nịch gật đầu, khoảng thời gian có Phó Cẩn Dật ở bên thật hạnh phúc biết bao, cô ước họ sẽ mãi mãi như vậy, không bao giờ rời xa.

Tại một căn hộ cao cấp, mới sáng sớm Bạch Cửu Giai đã bị tiếng chuông cửa inh ỏi làm cho tỉnh giấc, cô ta dụi dụi hai mắt nhoài người ngồi dậy, ánh mắt tràn ngập ý cười liếc nhìn về phía người đàn ông nằm ở bên cạnh.

Bạch Cửu Giai cong nhẹ khóe môi, giả vờ hét lên một tiếng "A!" rất to, khiến người đàn ông bên cạnh giật mình tỉnh giấc.

Bạc Tư Yến khẽ day day huyệt thái dương đau nhức, mơ hồ mở mắt nhìn về phía Bạch Cửu Giai đang trần truồng ở bên cạnh, mày cau lại.

"A Yến..." Bạch Cửu Giai tỏ rõ thái độ ủy khuất, rơm rớm nước mắt ngước nhìn anh.

Đúng lúc Bạc Tư Yến định lên tiếng nói gì đó thì cửa phòng ngủ bật mở, Thịnh Huyên mang một bộ mặt hằm hằm sát khí đi vào, đôi mắt cô ta mở to kinh ngạc nhìn về phía hai người nào đó đang ở trên giường.

Không kiềm chế được cảm xúc, Thịnh Huyên gào lên: "Đồ tiện nhân! Cô dám lên giường của anh A Yến! Cô...cô cái đồ đàn bà lăng loàn!"

Bị sỉ nhục, Bạch Cửu Giai không ở yên chịu trận, cô ta sụt sịt lau nước mắt, kéo nhẹ cánh tay Bạc Tư Yến.

"A Yến, em không có giống như Thịnh Huyền nói...em...em thực sự rất yêu anh..."

Bạc Tư Yến đau đầu trước hai người phụ nữ trước mặt, sự chán ghét hiện hữu trong mắt, không biết vì lý do gì mà ngay trong khoảnh khắc này anh lại nhớ tới Mộc Nghiên.

Thấy Bạc Tư Yến không nói gì, Bạch Cửu Giai càng được đà lấn tới, cô ta nhích người lại gần anh, nhỏ giọng cầu xin:

"Em biết em đã gây ra nhiều chuyện khiến anh phải khó xử nhưng..tất cả đều là vì muốn có thể sánh ngang với anh. A Yến, xin anh cho em một cơ hội nữa được không?"



Nhìn thấy Bạch Cửu Giai cứ mặt dày quấn quýt bên Bạc Tư Yến, Thịnh Huyên càng tức giận hơn, cô ta không nói không rằng lao vào tặng cho Bạch Cửu Giai một cái bạt tai vô cùng đau đớn.

"Thịnh Huyên! Cô bị điên à? Sao cô dám đánh tôi?!" Bạch Cửu Giai ôm một bên má đỏ ửng, hét thẳng vào mặt Thịnh Huyên.

Thịnh Huyên cười khẩy, tặng tiếp một bên má còn lại của Bạch Cửu Giai, điên cuồng tới tấp vừa đánh vừa mắng:

"Dám quyến rũ hôn phu tương lai của tôi, con đàn bà lăng loàn như cô đáng bị đánh! Đi chết đi!"

Rất nhanh căn phòng ngủ trở nên hỗn loạn bởi hai người phụ nữ điên cuồng, Bạc Tư Yến chẳng thèm quan tâm, anh mặc quần áo gọn gàng lại sau đó rời đi luôn, mặc kệ hai người nào đó vẫn đang đánh nhau. (3)

Cứ như vậy, cuộc chiến giữa hai ả trà xanh vẫn diễn ra, không hồi kết...

Vài ngày sau đó, tại chuỗi nhà hàng Mộc gia, Mộc Nghiên đang thị sát cửa hàng thì bắt gặp Bạch Cửu Giai cùng một người đàn ông lạ mặt đang nói chuyện.

Cô cũng chẳng buồn bận tâm đến cô ta, tiếp tục công việc của mình nhưng

khi đi đến gần chỗ Bạch Cửu Giai, cô ta lại giữ tay cô lại. Còn cố ý ghé sát vào người cô, thì thầm:

"Mộc Nghiên, tôi nhất định sẽ khiến cô biến mất như nguyên tác!"

Mộc Nghiên kinh ngạc nhìn Bạch Cửu Giai, nội tâm không ngừng hoảng loạn, ý của cô ta là gì chứ?! Nguyên tác?

Không lẽ, ngoài cô ra, còn có kẻ khác cũng xuyên sách!

Đặc biệt hơn là xuyên vào cơ thể của nữ chính Bạch Cửu Giai, đã vậy còn công khai khiêu khích cô?

"Cô có ý gì?!" Mộc Nghiên cau chặt mày, liếc nhìn Bạch Cửu Giai, thăm dò.

Bạch Cửu Giai cười khẩy, nhìn Mộc Nghiên bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cô ta chẳng nói chẳng rằng buông tay cô ra, sau đó xoay người rời đi. Bỏ lại phía sau Mộc Nghiên vẫn chưa hoàn hồn trở lại vì phát hiện khiến cô kinh ngac vừa rôi.

Nhìn theo bóng lưng Bạch Cửu Giai khuất dần, Mộc Nghiên siết chặt bàn tay, trong lòng thầm nghĩ thật may vì cô ta không nhận ra cô cũng xuyên sách.

Lần này Mộc Nghiên cô phải tìm hiểu xem có phải họ đến từ một thế giới hay không, đồng thời nhất định không thể để cô ta đạt được ý nguyện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.