Sáng sớm, ánh Mặt Trời dịu nhẹ len lỏi qua rèm cửa, chúng tinh nghịch nhảy nhót theo làn gió phấp phới đi vào bên trong căn phòng ngủ.
Mọi thứ trở nên sáng lòa theo ánh nắng, không khí cũng dần ấm lên. Mộc Nghiên mơ màng mở mắt, khẽ cựa quậy người muốn ngồi dậy nhưng lại bị cánh tay Phó Cẩn Dật ôm ngang eo giữ chặt, khiến cô không có cách nào phải nằm im.
Nằm một lúc lâu, Phó Cẩn Dật vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Mộc Nghiên khế lay lay người hắn, gọi:
"A Dật...em muốn dậy."
Phó Cẩn Dật vẫn nhắm tịt mắt, khẽ động đậy người, ôm chặt Mộc Nghiên hơn, giọng ngái ngủ của hắn vang lên:
"Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi."
"Nhưng em không ngủ được nữa..." Mộc Nghiên bất lực nói.
Cô cũng muốn ngủ lắm chứ nhưng không tài nào ngủ được nữa, hễ nhắm mắt cô lại thấy cảnh tượng hắn gặp nạn, trong lòng vẫn không thể nào yên tâm.
Chưa bao giờ Mộc Nghiên cảm thấy bất an như bây giờ, giống như sắp tới sẽ có giông bão xảy ra vậy, cô không thể làm ngơ.
"Em khó chịu chỗ nào sao?" Phó Cẩn Dật mở mắt, cúi đầu tựa vào trán của cô, kiểm tra nhiệt độ.
Mộc Nghiên lắc đầu, buồn bã nhìn Phó Cẩn Dật, mãi một lúc sau mới nhỏ nhẹ cất giọng:
"Em không sao. Chỉ là...em cứ có cảm giác giống như sắp có chuyện không hay xảy ra, em thực sự rất sợ...
Cảm nhận được nỗi lo lắng của Mộc Nghiên, Phó Cẩn Dật thoáng suy tư, rồi nhẹ ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-xuyen-sach-nam-phan-dien-nay-that-kho-chieu/3728294/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.