Chương trước
Chương sau
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mộc Nghiên, Phó Cẩn Dật bỏ dở công việc, hắn có chút ngạc nhiên khi thấy cô đến tìm hắn.

Phó Cấn Dật vui vẻ mỉm cười, định lên tiếng gọi Mộc Nghiên thì bị cái lườm sắc lạnh của cô lia tới khiến hắn khựng lại, sống lưng lạnh toát. Hắn cảm nhận được dường như cô đang rất tức giận, đâu đó thoang thoảng mùi giấm chua chua.

Bị Mộc Nghiên làm gián đoạn, Ngôn Hàm tức giận nhíu chặt mày, cô ta bực bội quay người lại, lườm nguýt cô.

"Sao cô lại đến đây?"

Mộc Nghiên cười lạnh, tiến lại gần chỗ Ngôn Hàm, "Tôi đến tìm bạn trai của mình còn phải xin phép cô sao?!"

Ngôn Hàm á khấu trước những lời lẽ của Mộc Nghiên, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô mà không thốt nên lời.

Im lặng vài giây, Mộc Nghiên ghé sát vào tai Ngôn Hàm, cảnh cáo: "Hình như tôi đã nhắc nhở cô rồi thì phải, tránh xa Phó Cẩn Dật ra, tôi không ngại tặng cho cô thêm vài bạt tai đâu!"

Từng lời nói uy hiếp phát ra từ miệng Mộc Nghiên khiến Ngôn Hàm sợ hãi, cơ thể cô ta thoáng run rẩy, sống lưng lạnh toát, khí thế bức người toát ra từ người cô đã thành công đề bẹp cô ta.

"Cô..." Ngôn Hàm siết chặt gấu váy, lồng ngực phập phồng vì tức giận, muốn phản bác lại nhưng không thể nói gì.
Cuối cùng, Ngôn Hàm chỉ có thể ngậm đắng nuốt cục tức vào trong lòng, xoay gót rời khỏi phòng làm việc.

Xử lý xong trà xanh, Mộc Nghiên mới để ý đến Phó Cẩn Dật, lúc này hắn ngoan ngoãn ngồi ở ghế làm việc, giương đôi mắt ủy khuất ngước nhìn Mộc Nghiên.

"Nghiên Nghiên..." Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô.

Mộc Nghiên "Hừ!" lạnh một tiếng, ném chiếc túi xách xuống ghế sofa bên cạnh, bản thân tiến đến bàn làm việc của hắn, đặt mạnh hai tay trống lên mặt bàn, bừng bừng lửa giận nhìn hắn.

"Phó Cẩn Dật, tại sao anh lại cùng Ngôn Hàm ở một chỗ? Có phải nếu hôm nay em không đột ngột xuất hiện thì anh với cô ta sẽ làm gì đó ở đây đúng không?!"

Phó Cẩn Dật ngậm ngùi lắc đầu, hắn bị oan mà, là Ngôn Hàm tự tìm đến cửa mà. Hơn nữa hắn cũng không có để ý đến cô ta, nói gì đến việc cùng cô ta mây mưa gì gì đó chứ, hắn mới không thèm đâu.



"Nghiên Nghiên, anh không có." Hắn nhẹ nắm lấy tay cô, giải thích.

Mộc Nghiên chẳng bận tâm đến việc hắn đang làm nũng, bởi lẽ lúc này cô đã bị cơn ghen tuông che mờ tâm trí, thật sự vừa rồi cô phải kiềm chế bản thân lắm mới không ra tay đánh người.

Nếu là cô trước kia có lẽ hôm nay Ngôn Hàm sẽ không dễ dàng rời đi đâu, dám ở trước mặt cô câu dẫn đàn ông của cô, thật con mẹ nó, muốn chết!

Mộc Nghiên thở phì phò, tiếp tục trừng mắt nhìn hắn, cô còn giận dỗi hất tay hắn ra, đi đến ngồi xuống sofa, khuôn mặt lạnh tanh không thèm liếc nhìn hăn một cái.

Thấy Mộc Nghiên như vậy, nội tâm Phó Cẩn Dật vang lên hồi chuông cảnh báo, lần này xong rồi, cô thực sự tức giận rồi. Phải làm sao để Nghiên Nghiên của hắn nguôi giận đây? Đáng chết! Tất cả là tại Ngôn Hàm, cơ mà hắn bị oan...

Khẽ thở dài một tiếng, Phó Cẩn Dật đứng dậy đi về phía Mộc Nghiên, hắn ngồi xuống cạnh cô, khẽ ôm lấy cô từ phía sau.

Giọng điệu nũng nịu xen lẫn ủy khuất của hắn lại một lần nữa vang lên: "Bà xã, anh với cô ta thực sự không có gì cả. Đừng giận dỗi anh nữa có được không? Bà xã..." (1)

Giọng nói ngọt ngào của Phó Cẩn Dật khiến Mộc Nghiên muốn tức giận nữa cũng không được, nội tâm băng giá không ngừng tan chảy. Hắn cứ dịu dàng, ôn nhu như vậy làm sao mà cô dỗi tiếp được đây?

Haizz..thật là không có tiền đồ mà!

Bên ngoài cô vừa cố gắng đẩy người Phó Cẩn Dật ra, bên trong nội tâm lại không ngừng đấu tranh, hắn càng ngày càng khiến cô không thích ứng kịp.

"Hừ! Ai là bà xã của anh chứ? Buông em ra..." Mộc Nghiên thẹn quá hóa giận, cắn nhẹ lên tay hắn, xù lông nói.

Phó Cẩn Dật mỉm cười, gục đầu tựa vào vai cô, hơi thở ấm nóng của hắn không ngừng phả vào cần cổ trắng nõn của cô khiến cô có chút nhột, nhướn người muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng không thể.

"Nghiên Nghiên, anh chỉ yêu một mình em, đời này kiếp này chỉ có mình em..." Hắn cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của cô, thì thầm, "Đừng giận anh nữa nhé!"

Trái tim Mộc Nghiên như muốn tan chảy trước lời lẽ ngọt ngào của Phó Cẩn Dật, cô biết hắn là thật lòng thật dạ với cô, để một người lạnh lùng, độc đoán như hắn có thế thốt ra những lời đường mật kia quả thực rất khó



Nhưng khi đối mặt với Mộc Nghiên, hắn đã thực sự làm được. Hắn đã không còn là một nam phản diện trong nguyên tác, cũng chẳng phải một kẻ mưu mô, lạnh lùng, tàn bạo như lời đồn.

Ngay giây phút này đây, Phó Cẩn Dật hắn chỉ đơn giản là bạn trai của Mộc Nghiên cô, là một người đàn ông yêu cô thật lòng.

Đã từng có khoảnh khắc Mộc Nghiên không dám tin mọi chuyện là sự thật nhưng trải qua một vài sóng gió, cô đã nhận ra, thế giới cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này đã thay đổi, nó đã đi lệch quỹ đạo ban đầu bởi sự xuất hiện của cô.

Tất cả các nhân vật trong truyện đã không đi theo thiết lập ban đầu mà tác giả đã đặt ra, hơn hết, mỗi một nhân vật tồn tại ở nơi này đều có hồn, đều có sức sống riêng biệt giống như thế giới thực.

Vậy nên, Mộc Nghiên cô không muốn nghĩ ngợi đến mấy cái cốt truyện ban đầu nữa, cô sẽ sống tốt với một cuộc đổi mới

Đợi rất lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của Mộc Nghiên, Phó Cẩn Dật có chút sốt ruột, hắn đã nói hết nỗi lòng rồi mà cô vẫn giận ư? Trời ơi, sau chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để Ngôn Hàm xuất hiện trước mặt

ทนีล.

"Nghiên Nghiên..." Phó Cẩn Dật siết chặt vòng tay ôm cô hơn, ôn nhu cất giọng.

Mộc Nghiên thở dài một cái, xoay người lại mặt đối mặt với hắn, nội tâm có chút rối loạn.

"A Dật, lần này tạm tha cho anh đó! Nếu còn có lần sau, em sẽ không tha cho anh đâu..."

Phó Cẩn Dật như được đặc xá, vui vẻ gật đầu lia lịa, sau cùng còn không quên hôn lên môi cô một cái "chụt" mới thỏa mãn buông cô ra.

Mộc Nghiên hơi bất ngờ trước hành động của Phó Cẩn Dật, cô khẽ mỉm cười, nhướn người hôn lên môi hắn, bắt đầu gặm nhấm. Cô không thích bị động, cho nên cô sẽ không dễ dàng để hắn ăn đậu hũ đâu, cô cũng làm được mà.

Phó Cẩn Dật mở to đôi mắt nhìn hành động táo bạo của Mộc Nghiên, khóe môi hắn nhẹ cong lên, trực tiếp trao cho cô một nụ hôn sâu.

Kết quả cuối cùng Mộc Nghiên vẫn bị Phó Cẩn Dật hôn đến mức không thở được, hắn mới lưu luyến buông đôi môi đỏ mọng có chút sưng đỏ của cô ra, khóe môi còn cong lên nở một nụ cười thỏa mãn.

Hắn rất thích cô chủ động như này, rất kích thích!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.