Chương trước
Chương sau
Xế chiều, ánh hoàng hôn phía chân trời dần lụi tàn, dải mây trắng bay lơ lửng tìm chốn trở về.

Bên ngoài công ty giải trí Thời Quang, Bạc Tư Yến một thân áo sơ mi trắng quần âu đen bước ra khỏi cửa chính công ty, anh liếc nhẹ chiếc đồng hồ đeo tay. Thấy số giờ hiển thị trên đồng hồ, mày anh hơi cau lại.

Hôm nay Bạc Tư Yến cố ý tan ca sớm, vì anh chuẩn bị đi thăm Tân lão phu nhân ở ngoại ô Đế Đô, vào ngày này hằng năm anh cùng với Mộc Nghiên đều tới đó thăm bà.

Nhưng năm nay lại khác, năm nay chỉ một mình Bạc Tư Yến anh mà thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh xẹt qua tia buồn bã, sự mất mát dần len lỏi nơi trái tim.

Hẳn là anh đã từng thích cô trong một khoảnh khắc nào đó nhưng trớ trêu thay bên cạnh anh luôn tồn tại một Bạch Cửu Giai, cô ấy giống như một nữ thần khiến anh say đắm, cảm giác không thể khước từ người con gái ấy.

Vậy nên, cho đến cuối cùng cái tên Mộc Nghiên dần biến mất khỏi tâm trí của Bạc Tư Yến.

Đến hiện tại, khi nhìn Mộc Nghiên thân mật bên cạnh Phó Cẩn Dật, Bạc Tư Yến lại không kìm lòng được mà khó chịu, muốn cô giống như trước kia, luôn đặt anh ở vị trí ưu tiên, luôn lẽo đẽo theo phía sau anh mà gọi một tiếng "Anh A Yến" đầy ngọt ngào.

Tất cả hết thảy đều chỉ là quá khứ, khi nhìn lại mọi thứ đã theo những tháng ngày ấy biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự ghen tị đến đỏ cả mắt.

"Bạc thiếu, chúng ta nên đi thôi." Thấy Bạc Tư Yến ngẩn ngơ trước cửa công ty, cậu tài xế lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, Bạc Tư Yến mới hoàn hồn trở lại, sải bước đi về phía chiếc Aston Martin Vulcan, chiếc xe từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.

Ở ngoại ô Đế Đô, tại một căn nhà nhỏ gần đường chính, chiếc Rolls-Royce Sweptail dừng lại, Mộc Nghiên cùng Phó Cẩn Dật bước xuống.

Thấy có siêu xe đỗ trước cổng nhà, Tân lão phu nhân nheo nheo đôi mắt già nua, bỏ chiếc chổi lông xuống, đi ra ngoài cổng nhìn thử.

Vừa nhìn thấy người đến là Mộc Nghiên, bà vui vẻ ra mặt, niềm nở nói:

"Nghiên Nghiên đến thăm ta à, lâu rồi không gặp cháu.

Mộc Nghiên xúc động ôm lấy Tân lão phu nhân, nghẹn ngào đáp "Dạ" một tiếng, khóe mắt rưng rưng nước.

Tân lão phu nhân là bà nội của Tân Thành - một người bạn thời thơ ấu của Mộc Nghiên, đồng thời cũng là bạn thân của Bạc Tư Yến.



Sở dĩ Mộc Nghiên đến đây thăm bà ấy là vì hôm nay cũng là ngày giỗ của Tân Thành, anh ấy vì cứu Bạc Tư Yến mà bị tai nạn qua đời, cho nên hằng năm cứ đến ngày này là nữ chủ Mộc Nghiên cùng Bạc Tư Yến lại tới.

Năm nay lại khác, người đến thăm Tân lão phu nhân không phải là nữ chủ Mộc Nghiên và Bạc Tư Yến nữa mà là Mộc Nghiên cô cùng với bạn trai Phó Cẩn Dật.

"Nha đầu, ôm vậy được rồi, mau vào nhà đi."

Tân lão phu nhân nhẹ buông người Mộc Nghiên ra, khẽ liếc nhìn Phó Cẩn Dật ở phía sau, hơi ngạc nhiên: "Nha đầu, kia là...

Mộc Nghiên quay người lại, ôm lấy cánh tay của Phó Cẩn Dật, vui vẻ tiếp lời Tân lão phu nhân:

"Đây là Phó Cẩn Dật, bạn trai của cháu ạ!"

Tân lão phu nhân thoáng sững sờ, trước kia bà cứ nghĩ Mộc Nghiên và Bạc Tư Yến là một đôi. Hơn nữa bà cũng nhìn ra Mộc Nghiên rất thích Bạc Tư Yến, vậy mà mới chỉ không gặp nhau có gần nửa năm, mọi thứ đã thay đổi không ít.

Nhìn thoáng qua Phó Cẩn Dật cũng là một người đàn ông rất hợp với Mộc Nghiên, cho nên Tân lão phu nhân cũng không có nói gì thêm, chuyện của mấy đứa trẻ nên để chúng tự giải quyết.

Bà đã già rồi, cũng chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, tháng ngày dài còn lại chỉ muốn yên ổn làm bạn với thiên nhiên chờ ngày về với cát bụi.

"Cháu chào bà." Phó Cẩn Dật cũng mỉm cười, cúi chào Tân lão phu nhân.

Theo như những gì hắn đã cho người điều tra thì người trước mặt này là bà nội của Tân Thành - một người bạn của Mộc Nghiên, hắn cũng biết hôm nay là ngày giỗ của cậu ta, cho nên đặc biệt cùng cô đến đây.

"Hai đứa mau vào nhà đi." Tân lão phu nhân cười hiền hậu nói.

Cả ba người cùng đi vào nhà, tầm 15 phút sau, Bạc Tư Yến cũng đến. Nhìn thấy chiếc Rolls-Royce Sweptail sang trọng ở trước cửa nhà, anh có chút khó chịu, vừa nhìn là biết bên trong nhà còn có người quen.

Bạc Tư Yến hít một hơi thật sâu, dặn dò cậu tài xế vài câu, sau đó bản thân anh đi vào bên trong.

Nhìn thấy Bạc Tư Yến đi tới, nụ cười trên môi Mộc Nghiên vụt tắt, cô biết chắc chắn hôm nay anh cũng tới nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy.

Dự định đến thăm bà của Tân Thành một chút rồi về của cô tan vỡ, kết cục vẫn chạm mặt Bạc Tư Yến, cô thực sự không thích chút nào.

"Bà nội." Bạc Tư Yến thu lại tầm mắt khỏi người Mộc Nghiên, cúi đầu chào Tân lão phu nhân.



"A Yến đến rồi à, mau ngồi xuống đi!" Tân lão phu nhân đặt ấm trà vừa pha xuống bàn, mỉm cười nói với Bạc Tư Yến.

Anh khẽ "Dạ" một tiếng, cất túi đồ anh mua cho Tân lão phu nhân vào tủ, sau đó ngồi xuống đối diện với Mộc Nghiên và Phó Cẩn Dật.

Bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc bén của Phó Cẩn Dật luôn dán chặt lên người của Bạc Tư Yến khiến anh có chút khó chịu, mày cau có nhưng lại chẳng thể làm gì được.

"Mộc Nghiên, lâu rồi không gặp." Cuối cùng không chịu được bầu không khí im lặng này, Bạc Tư Yến cười gượng gạo lên tiếng trước.

Mộc Nghiên nhìn sang Phó Cẩn Dật một chút, thấy hắn có vẻ không vui, trong lòng cô có chút rối rắm nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải chào lại.

"Ừ, chào!"

Sau câu nói ngắn ngủi của Mộc Nghiên, bầu không khí trở lại như ban đầu, phải đến lúc Tân lão phu nhân ngồi xuống trò chuyện mới xua tan đi đôi chút.

Qua hơn tiếng đồng hồ, Mộc Nghiên cùng Phó Cẩn Dật chào tạm biệt Tân lão phu nhân để trở về, trước khi đi cô còn không quên dặn dò bà.

"Bà ơi, bà nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Vài ngày nữa cháu sắp xếp công việc rồi lại đến thăm bà."

Tân lão phu nhân gật đầu, xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Ừ, nha đầu con cũng phải giữ gìn sức khỏe"

Mộc Nghiên gật đầu lia lịa, sau đó cùng Phó Cẩn Dật đi trước. Nhất thời chỉ còn lại Bạc Tư Yến và Tân lão phu nhân trong sân, thu lại tầm mắt khỏi chiếc xe đi xa dần, Bạc Tư Yến khẽ thở dài.

Tân lão phu nhân tinh ý nhận ra Bạc Tư Yến hôm nay không được vui khi thấy Mộc Nghiên vui vẻ với Phó Cẩn Dật, bà vỗ vai anh nhẹ nhàng cất giọng ngụ ý sâu xa:

"A Yến, ta trước kia rất hy vọng con và Nghiên Nghiên trở thành một cặp. Nhưng hiện tại thấy con bé hạnh phúc bên A Dật, ta lại cảm thấy rất yên tâm."

Bạc Tư Yến cười gượng gạo, nắm lấy tay bà trấn an: "Bà nội yên tâm, con chỉ coi Mộc Nghiên là bạn thôi."

Bạc Tư Yến nói câu này với Tân lão phu nhân cũng là đang nhắc nhở chính mình, một chút tình cảm kia cũng chỉ là thoáng qua, chỉ là đã từng mà thôi.

Cho nên anh không thích Mộc Nghiên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.