Sơ Tửu Tửu còn muốn phàn nàn thêm vài câu, thì Tiểu Lan vội vàng chạy vào, vòng qua màn: “Nương nương, Hoàng thượng đến rồi.”
Sơ Tửu Tửu nghe xong, vội vàng chuyển người vào trong cùng chiếc giường, giả vờ như vẫn đang ngủ.
Tiểu Quỳ và Tiểu Lan đành phải lui ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Sơ Tửu Tửu nghe thấy tiếng bước chân không nhẹ không nặng, như cố tình thông báo sự hiện diện của hắn.
Màn trướng được bàn tay dài đẹp đẽ vén lên, Hàn Sở dung nhan tươi đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Tửu Tửu, còn đang ngủ sao?” Hàn Sở cúi người, ôm Sơ Tửu Tửu đang ẩn mình ở phía trong cùng của giường vào lòng.
Sơ Tửu Tửu khẽ mở một mắt, sợ bị hắn nhìn thấy, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Hàn Sở cười nhẹ, nụ cười như gió xuân, hắn vén chăn lên, đôi mắt đen như hổ báo tỏa ra ánh sáng xanh.
Sơ Tửu Tửu thầm kêu không ổn, vội vàng nghiêng người, nhưng bờ vai thơm của nàng bị bàn tay lớn giữ chặt, không thể cử động.
“Đừng động, cho trẫm nghe xem trong bụng Tửu Tửu có tiếng gì không.” Nói xong, hắn áp tai lên nghe.
Sơ Tửu Tửu cắn môi, không biết nên đẩy đầu hắn ra, hay là thế nào
“Trẫm lại nghe nhịp tim của Tửu Tửu.” Hàn Sở lại áp tai lắng nghe.
Một lúc sau, trong màn trướng phát ra âm thanh “chụt chụt” của nụ hôn.
Khi Sơ Tửu Tửu xuống giường, môi dưới bị chính nàng cắn ra dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-xuyen-sach-bi-dai-phan-dien-rao-riet-nham-den-/3652985/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.