Trong Thường Ngọc Điện lạnh lẽo, ngay cả cơn gió lạnh cũng mang theo mùi m.á.u nhạt nhòa.
Ngô thục nghi không phải lần đầu tiên bước vào Thường Ngọc Điện, mỗi lần đến chỗ Phương chiêu dung, dù là mùi hay cảm giác âm u không thể diễn tả, đều khiến nàng ta cảm thấy rất khó chịu.
“Phương chiêu dung nương nương, tiếp theo nên làm thế nào…” Ngô thục nghi lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu, nếu Hoàng thượng phát hiện ra người đứng sau chỉ đạo là nàng ta và Phương chiêu dung, thì bọn họ sẽ c.h.ế.t rất thảm.
Phương chiêu dung biểu hiện không có chút sợ hãi hay bất an nào: “Việc này nếu ngươi không nói, bản cung không nói, ai biết được là chúng ta liên thủ làm chứ.”
Ngô thục nghi do dự một lúc, nói nhỏ: “Ý của ngài là…” Nàng ta làm động tác như cắt cổ.
“Không gấp, hắn vẫn còn hữu dụng.” Phương chiêu dung nói với giọng điềm tĩnh.
Ngô thục nghi không hiểu, tên thái giám đó còn có thể có tác dụng gì?
Phương chiêu dung tiếp tục: “Bảo hắn đứng ở ngoài Hoa Khê điện, khi thấy Nhu phi hoặc tì nữ của Nhu phi thì nhét một ít bạc vụn vào tay mấy nàng ta, nhất định phải có người không phải người của Hoa Khê điện chứng kiến, để hắn đưa xong thì chạy.”
Ngô thục nghi ban đầu không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng ngay sau đó nàng ta đã hiểu, không thể giấu nổi sự kích động: “Phương chiêu dung nương nương, ngài đúng là tài trí hơn người.” Thật không chọn nhầm người!
Phương chiêu dung không để ý đến lời khen của nàng ta: “Sau khi có nhân chứng việc đưa tiền, thì xử lý hắn.”
Ngô thục nghi lập tức đồng ý: “Thần thiếp sẽ đi làm ngay.”
Nàng dường như được tiêm một liều thuốc định tâm, không còn lo lắng như khi đến, vui vẻ chạy ra khỏi Thường Ngọc điện.
Phương chiêu dung nhìn bóng dáng Ngô thục nghi rời khỏi Thường Ngọc điện, trong điện gió lạnh lẽo, mặc dù mặt nàng ta không có biểu cảm gì, nhưng lại toát lên một cảm giác quỷ dị khiến người khác phải rùng mình.
Bên cạnh có hai tì nữ đi ra, trong số đó có một người vừa rồi chính là tì nữ của Ngô thục nghi.
Phương chiêu dung nhấp vài ngụm trà, nhìn chén trà trong suốt: “Chờ nàng ta làm xong việc, giả vờ sợ tội tự sát, nhớ xử lý sạch sẽ, đừng để lại dấu vết.”
“Vâng, nương nương.”
Ngoài Hoa Khê điện, một tên thái giám thỉnh thoảng giả vờ đi ngang qua, chờ Nhu phi và tì nữ của nàng xuất hiện.
Vì ở gần Dưỡng Tâm điện, những tên thái giám có ý đồ xấu không dám ở lại quá lâu, chỉ dám cách khoảng một canh giờ lại cầm đồ đi ngang qua.
Hắn ta nghĩ, từ sáng đến tối, Nhu phi nương nương hoặc tì nữ của nàng chắc chắn sẽ xuất hiện.
Tuy nhiên, điều hắn ta không ngờ tới là, từ sáng đến tối, ngoài những người trong cung đến phân phát thực phẩm gõ cửa Hoa Khê điện, thực phẩm được mang vào trong Hoa Khê điện, người phân phát thực phẩm thì rời đi, cửa điện lại đóng chặt.
Tên thái giám vẫn không bỏ cuộc, ngày hôm sau đổi sang quét lá rụung, gần như quét sạch sẽ con đường nhỏ này không còn chút hạt bụi, nhưng trước cửa Hoa Khê điện không thấy bóng người nào.
Hắn ta khẽ nghiến răng, ngày thứ ba lại đứng canh giữ ngoài Hoa Khê điện, cho đến khi mặt trời xuống núi, ngoài lúc phân phát thực phẩm, thì cửa điện không có động tĩnh gì.
Tên thái giám: “…” Thật là tuyệt vọng.
Ban đêm, tại Nguyệt Hoa điện, tên thái giám báo tin này cho Ngô thục nghi, Ngô thục nghi vốn nghĩ chắc chắn sẽ thành công, không thể ngờ rằng Nhu phi lại không ra khỏi cửa!
Nhu phi không ra ngoài, ngay cả tì nữ của nàng cũng không ra ngoài, ở mặt sau Dưỡng Tâm điện, lại có thể nhịn ba ngày không ra ngoài! Thật sự không thể hiểu Nhu phi đang nghĩ gì.
Ngô thục nghi lo lắng không ngừng đi đi lại lại, không lẽ Nhu phi đã sớm phát hiện ra mưu kế của bọn họ? Nên mới không ra ngoài?
Không thể nào! Ngày mai nàng ta phải đi tìm Phương chiêu dung bàn bạc thêm một phen, không thể cứ để như vậy.
Sáng sớm, trong Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu gắp điểm tâm ăn, nàng có chút chán, từ khi xuyên không đến giờ, món ăn nàng ăn hoặc là mặn, hoặc là ngọt, chua ngọt, hoàn toàn không thấy ớt đâu cả.
Cảm thấy không thoải mái, nàng muốn ăn cay, muốn ăn lẩu.
“Nương nương, có phải điểm tâm không hợp khẩu vị không?” Tiểu Hiểu thấy nàng ăn với vẻ mặt buồn rầu, lo lắng hỏi.
Sơ Tửu Tửu nhẹ thở dài, để điểm tâm xuống: “Tiểu Hiểu, trong cung có ớt không?” Nàng chỉ có một sở thích, đó là thưởng thức mỹ thực.
“Ớt?” Tiểu Hiểu cảm thấy từ này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nhất thời cảm thấy nghi hoặc.
Sơ Tửu Tửu thấy nàng ấy nghi hoặc, thở dài, có vẻ như thời không này vẫn chưa có ớt…
“Nương nương nói có phải là phiên tiêu* không?” Tiểu Quỳ pha trà, cười hỏi.
*phiên tiêu: ớt (cách gọi của đông y)
Sơ Tửu Tửu lập tức thẳng người, gật đầu như đang giã tỏi: “Phiên tiêu! Chính là phiên tiêu!”
“Nương nương, người cần phiên tiêu làm gì?” Tiểu Quỳ không biết tại sao nương nương bỗng dưng nhắc đến phiên tiêu, thứ đó cay xè, ăn vào miệng thì không chịu nổi, rất ít người ăn nó.
Sơ Tửu Tửu bắt đầu bịa chuyện: “Trước khi bản cung vào cung, đã nhặt được một cuốn sách dạy nấu ăn, trong đó có món ăn làm từ phiên tiêu, nói là vừa thơm vừa cay, muốn ngừng mà không ngừng được.”
Tiểu Lan bị lời nàng thu hút: “Nương nương, thật sự ngon như người nói vậy à?”
Sơ Tửu Tửu gật đầu mạnh: “Chắc chắn, Tiểu Quỳ, trong cung có loại phiên tiêu nào không?”
Tiểu Quỳ liếc nhìn ra ngoài sân: “Nương nương, trong sân của chúng ta có đấy.”
Sơ Tửu Tửu giật mình xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài sân nhỏ bên ngoài, quả thật tìm thấy hai cây ớt nhỏ đầy trái trong một đám hoa cỏ.
Mỗi bước mỗi xa
Phấn khích kêu to: “Hôm nay bản cung sẽ tự xuống bếp!”
Đúng lúc đó, bên ngoài điện, Hàn Sở và Lý công công đi ngang qua, đều nghe thấy tiếng hò hét của nàng.
Lý công công vui mừng, nghĩ rằng Nhu phi cuối cùng cũng đã thông suốt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]