Chương trước
Chương sau
Vào buổi trưa ngày hôm sau sau bữa tiệc Phong Thực, Sơ Tửu Tửu nằm nghỉ trên giường, cửa điện bị đẩy mở, nàng lười biếng nâng màn lên, thấy là Tiểu Quỳ liền khép lại.

Biểu cảm của Tiểu Quỳ không khác gì ngày thường: “Nương nương.”

Sơ Tửu Tửu duỗi người một cái, thân hình xinh đẹp quyến rũ, không chỗ nào không khiến người khác mê mẩn.

“Ừ?” Giọng điệu lười biếng.

Mỗi bước mỗi xa

“Tì nữ của Tuyên chiêu nghi đã c.h.ế.t rồi.” Tiểu Quỳ dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói ra điều khiến người ta rợn tóc gáy.

Sơ Tửu Tửu nhất thời không phản ứng kịp: “À, c.h.ế.t rồi…”

Ngay giây sau, nàng kinh ngạc mở to đôi mắt! Ngay lập tức từ trên giường ngồi dậy.

“Ngươi nói gì?! Tì nữ của Tuyên chiêu nghi… Chết rồi?!” Thật sự không dám tin vào tai mình!

Tiểu Quỳ gật đầu: “Hôm nay vào giờ Mão, bị thái giám phát hiện trong giếng ở hoang điện.” Tiểu Quỳ chỉ dám nói với nàng về cái c.h.ế.t của tì nữ Tuyên chiêu nghi, tuyệt đối không nhắc đến tình trạng c.h.ế.t thảm của tì nữ kia, sợ làm nương nương hoảng sợ.

Sơ Tửu Tửu: “!!!” Sợ đến mức tim đập thình thịch, trong một lúc suy nghĩ lộn xộn, đủ loại suy đoán, lý thuyết âm mưu hiện lên trong đầu nàng.

“Tiểu Quỳ… ngươi nghĩ chúng ta có thể bị…” Câu nói bị liên lụy còn chưa nói xong, bên ngoài Hoa Khê điện vang lên tiếng gõ cửa.

Sơ Tửu Tửu và Tiểu Quỳ nhìn nhau, nàng vội vàng xuống giường, Tiểu Quỳ mở cửa điện đang hé mở.

Lý công công đi cùng hai thái giám, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu đứng bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng.

“Nhu phi nương nương, xin phiền ngài dời bước đến Thái Hòa điện.” Lý công công không có biểu cảm quá nghiêm túc, ngược lại còn mang theo thái độ trấn an.

Tâm trạng Sơ Tửu Tửu đã bình tĩnh lại, gật đầu với ông ta: “Làm phiền ông.”

“Nhu phi nương nương không cần lo lắng, chuyện này đã có Hoàng thượng ở đây.” Lý công công ngụ ý rằng Hoàng thượng sẽ không oan uổng nàng, xin nàng yên tâm.

Sơ Tửu Tửu nở một nụ cười nhẹ không mất đi vẻ lễ pháp: “Đa tạ Lý công công.”

[Chính vì có hắn nên ta mới sợ…]

Lý công công: “…” Tiếng tăm Hoàng thượng bị tổn hại…



Sơ Tửu Tửu và Lý công công đi phía trước, Tiểu Quỳ đóng cửa điện lại, trực tiếp khóa bên ngoài.

Tiểu Lan và Tiểu Hiểu: “!”

“Tiểu Quỳ tỷ?! Sao tỷ lại khóa cửa thế?!” Bọn họ cũng muốn đi theo đến Thái Hòa điện!

Tiểu Quỳ đứng bên ngoài không lên tiếng, nếu nương nương thật sự gặp khó khăn, nàng ấy sẽ ra ngoài đối phó, không tất yếu phải để Tiểu Lan và Tiểu Hiểu cũng gặp nguy hiểm.

Trong Thái Hòa điện, đám phi tần im lặng như tờ, không dám thở mạnh.

Hàn Sở tóc buộc kim quan, mũi cao mắt sâu, đường nét rõ ràng, mặc long bào màu vàng sáng, làn da trắng như tuyết, giống như nhân vật bước ra từ trong tranh.

Hắn thường không biểu lộ buồn giận, chuyện này dường như không khiến hắn có chút động dung nào.

Trong điện, Tuyên chiêu nghi còn đang khóc lóc kể lể: “…Hoàng thượng, xin ngài hãy làm chủ cho thần thiếp! Tì nữ của thần thiếp c.h.ế.t thảm quá…”

Sơ Tửu Tửu ngồi giữa đám phi tần, lần đầu tiên không bộc lộ một câu tiếng lòng nào, nàng có hơi bị dọa.

“Lý công công.” Hàn Sở lạnh lùng nói.

“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công lập tức hiểu ý, tiến lên phía trước hai bước.

“Tì nữ của Tuyên chiêu nghi bị người ta phát hiện trong giếng cạn ở hoang điện, khi phát hiện thì người đã không còn hơi thở.”

Ánh mắt sắc bén của Hàn Sở quét một vòng qua đám phi tần bên dưới, gõ nhẹ vào tay vịn một cách có tiết tấu.

“Có điều tra ra ai là kẻ nào làm hay không?” Giọng nói trầm thấp của Hàn Sở vang vọng bên tai mỗi vị phi tần.

“Hồi Hoàng thượng, tạm thời vẫn chưa tra ra được ai là kẻ gây án.” Lý công công cung kính trả lời.

Trong điện lại rơi vào im lặng, đám phi tần im lặng như gà mắc tóc, thậm chí không có mấy người dám ngẩng đầu lên, sợ rằng nước bẩn sẽ văng vào trên người họ.

Tuyên chiêu nghi lại kích động chỉ vào một người trong số đám phi tần: “Hoàng thượng! Kẻ sát hại tì nữ của thần thiếp chính là Hân mỹ nhân!”

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hân mỹ nhân.

Hân mỹ nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy đi vào trong điện, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, tần thiếp không g.i.ế.c hại tì nữ của Tuyên chiêu nghi, xin Hoàng thượng hãy minh xét.”

“Chính là ngươi! Ngươi còn chối cãi? Làm gì có sự trùng hợp như vậy? Hôm qua bản cung vừa đánh đòn tì nữ của ngươi, sáng nay tì nữ của bản cung đã thành oan hồn! Nhất định là ngươi, Hân mỹ nhân!”



Tuyên chiêu nghi khẳng định Hân mỹ nhân là kẻ gây án, Hân mỹ nhân rất bình tĩnh phản bác: “Nếu Tuyên chiêu nghi biết chuyện này rất trùng hợp, thì tần thiếp đâu có ngu ngốc đến mức làm ra chuyện để lòi đuôi, hơn nữa, bản thân tần thiếp không có sức mạnh, tì nữ của tần thiếp lại bị ngài đánh trượng, nếu phân tích sâu hơn, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tần thiếp.”

Đám phi tần đều gật đầu, Hân mỹ nhân nói rất có lý.

Sơ Tửu Tửu cũng bắt đầu phân tích trong lòng: [Hân mỹ nhân là một thiếu nữ khuê phòng yếu đuối, không biết võ công, tì nữ duy nhất lại bị thương, thật sự không thể động đến tì nữ của Tuyên chiêu nghi có võ công được.]

Ngày hôm đó, tì nữ của Tuyên chiêu nghi và Tiểu Quỳ giao đấu vài chiêu, đủ để thấy tì nữ của Tuyên chiêu nghi chắc chắn có võ công.

Hàn Sở liếc nhìn nàng một cái, không sợ nữa à?

Trong khi đó, Tuyên chiêu nghi không nghe những gì Hân mỹ nhân nói: “Hoàng thượng, chính là Hân mỹ nhân làm! Nhất định là nàng ta! Khẩn câu Hoàng thượng hãy làm chủ cho thần thiếp!”

“Tần thiếp bị oan, xin Hoàng thượng trả lại sự trong sạch cho thần thiếp.” Hân mỹ nhân rất bình tĩnh, hơn nữa càng đặc biệt khi so với Tuyên chiêu nghi.

Hàn Sở im lặng nhìn Hân mỹ nhân bên dưới, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Tuyên chiêu nghi, nàng nói Hân mỹ nhân g.i.ế.c hại tì nữ của nàng, có nhân chứng không?”

Tuyên chiêu nghi khóc lặng người, nàng ta không có nhân chứng, cũng không có bằng chứng.

“Thần thiếp… thần thiếp…” Nàng ta nói mãi không ra lời tiếp theo.

Nhìn thấy sắp trở thành một vụ án chưa có lời giải, Lệ phi lúc này lên tiếng.

“Hoàng thượng, hôm qua thần thiếp đi ngang qua, thấy không chỉ có Hân mỹ nhân, mà Nhu phi cũng có mặt.” Lệ phi không thể bỏ lỡ cơ hội, nếu may mắn có thể giải quyết luôn Nhu phi…

Sơ Tửu Tửu: “?”

Nàng chỉ vào mình với vẻ mặt đầy dấu hỏi: “Bản cung?”

Đám phi tần đều nhìn về phía Sơ Tửu Tửu: Nàng ta? Ngươi muốn nói rằng bữa ăn ở Ngự thiện phòng mất tích vô cớ, có khả năng liên quan đến nàng ta, g.i.ế.c người? Không thể nào.

Ngay cả Tuyên chiêu nghi nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của Sơ Tửu Tửu, không hề nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận: “Nàng ta không có đầu óc như thế.”

Sơ Tửu Tửu: “…” Không cần phải châm chọc người như vậy chứ.

Lệ phi không ngờ rằng Tuyên chiêu nghi sẽ kiên quyết đổ tội cho Hân mỹ nhân, không hợp tác chút nào, tức giận đến trực tiếp ngồi xuống, tạm thời bỏ qua.

Hân mỹ nhân chuyển ánh mắt về phía Lệ phi, lông mày nhíu lại, ánh mắt rũ xuống ẩn chứa sự u ám.

“Còn xin Hoàng thượng minh xét, chuyện này không liên quan đến Nhu phi nương nương, hôm qua Nhu phi nương nương chỉ là có lòng tốt ngăn cản việc đánh trượng trách phạt tì nữ của tần thiếp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.