Sơ Tửu Tửu nhìn hộp thức ăn của mình bị Lý công công cầm, ủy khuất nói: “… Hoàng thượng thích là tốt rồi.”
Hàn Sở như đang trêu chọc nàng, nhìn nàng không che giấu gì mà bộc lộ hết suy nghĩ trong lòng.
Sơ Tửu Tửu thầm lẩm bẩm: [Đó là điểm tâm của ta… Ta còn chưa ăn miếng nào.]
“Trẫm rất vui, lập tức sắc phong Nhu tần làm Nhu phi.” Giọng nói trầm thấp của Hàn Sở vang vọng khắp Thống Hòa điện.
Sơ Tửu Tửu: “???”
[Tại sao… Đột nhiên thăng chức cho ta?]
Nàng có hơi không hiểu, ngơ ngác nhìn về phía đại phản diện, đôi mắt đào hoa mê người của Hàn Sở, cũng lẳng lặng đối diện với nàng.
Lý công công chưa từng thấy phi tần nào mà thăng chức lại còn sững sờ nhìn Hoàng thượng như thế! Ông ta gấp đến độ ra tiếng: “Nhu phi, còn không mau tạ ơn Hoàng thượng!”
“Tạ chủ long ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sơ Tửu Tửu nói vui cũng không mấy vui, nói không vui cũng không đến nỗi, cảm giác được sắc phong làm phi… hình như không có cảm giác gì mấy.
“Miễn lễ.” Hàn Sở dường như rất quan tâm đến Sơ Tửu Tửu, ánh mắt luôn dừng lại trên người nàng.
Sơ Tửu Tửu hoàn toàn không hay biết, hai tay không mang gì trở lại vị trí vừa rồi.
Đám phi tần nghe tin này, gần như đều phải cắn chặt khăn tay, Nhu tần hôm nay thật sự may mắn! Liên tiếp nhận được thưởng, mỗi lần thưởng lại khiến người khác ghen tị, đó chính là vị trí phi đấy!
Hiện tại trong hậu cung chỉ có Lệ phi là có vị trí phi, vậy mà Nhu tần lại leo lên như vậy…
Lệ phi sắc mặt đã đổi, Nhu tần liên tục thăng hai cấp, trong thời gian ngắn đã ở cùng một vị trí phi với nàng ta! Tốc độ như vậy, làm sao có thể khiến nàng ta yên tâm…
Tuy nhiên… Lệ phi nhớ lại “độc sâm” trong tay tì nữ của Nhu tần hôm qua, chỉ là vài ngày huy hoàng mà thôi, trước khi xuống hoàng tuyền để nàng tận hưởng cũng không sao.
Phi tần tiếp theo đứng sau Sơ Tửu Tửu dâng điểm tâm, có nhiều người muốn bắt chước Sơ Tửu Tửu, không khen Hoàng thượng mà lại khen bánh trong hộp.
Chỉ tiếc, Hàn Sở dung mạo như tranh, tâm lạnh mặt lạnh, chỉ nói vài câu cho có lệ, thậm chí không nhìn đám phi tần bên dưới thêm một cái.
Đám phi tần lần lượt dâng điểm tâm, cũng không có phi tần nào khác được ban thưởng.
Sơ Tửu Tửu nhìn mà mắt nặng trĩu, âm thanh nói chuyện của đám phi tần nhẹ nhàng ôn nhu, bóng dáng lướt qua, như một “liệu pháp thôi miên” tốt nhất.
Hàn Sở liếc nhìn cái đầu từng chút gật gù bên dưới, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng không thể chống lại sự buồn ngủ đang dâng trào của Sơ Tửu Tửu.
Chẳng bao lâu, hắn đứng dậy bước ra khỏi Thống Hòa điện, Sơ Tửu Tửu cùng với đám phi tần khác hành lễ, cung tiễn hắn rời đi.
Sau khi đại phản diện rời đi, Sơ Tửu Tửu vừa định ngáp, đám phi tần đã ào ào tiến đến, khiến nàng sợ hãi tới mức cái ngáp cũng phải dừng lại.
“Chúc mừng Nhu phi, vui mừng nhận được thánh ý, thăng cấp phi vị.”
“Nhu phi nương nương quốc sắc thiên hương, chắc chắn sẽ được Hoàng thượng ân sủng lâu dài.” Lời này Lý thục dung chúc mừng nàng, mang theo ác ý tràn đầy, trước là quốc sắc thiên hương, rồi lại được Hoàng thượng ân sủng lâu dài.
Quốc sắc thiên hương trước đây thường dùng để miêu tả Hoàng hậu, được Hoàng thượng ân sủng là điều mà tất cả phi tần trong hậu cung ao ước, đây là muốn đẩy nàng vào vực sâu, khiến Nhu phi trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Mỗi bước mỗi xa
Chỉ có điều Lý thục dung hoàn toàn quên mất rằng thủ đoạn của mình giống hệt Lệ phi, đối tượng nhắm vào cũng chính là Sơ Tửu Tửu.
Sơ Tửu Tửu bị chúc mừng đến đầu óc choáng váng: “Mượn cát ngôn của các vị, mượn cát ngôn của các vị.”
Lý thục dung: “…” Vốn tưởng rằng nàng sẽ hoảng sợ, nhưng không ngờ nàng hoàn toàn không nhận ra ác ý trong lời nói của mình.
Sau vài lần Lệ phi cố gắng “nâng lên rồi giết”, đám phi tần khác cũng có chút miễn dịch, giờ đây đã lỡ rồi, không bằng trước tiên ôm chặt đùi Nhu phi, bộ dáng nàng làm việc không ổn định nhưng lại rất chân thành, dễ ôm hơn nhiều so với đùi Lệ phi.
Sơ Tửu Tửu phản ứng rất thoải mái, còn tiếp nhận lời "chúc mừng" của đám Lý thục dung một cách tự tin, hướng đi của sự việc hoàn toàn khác với những gì Lý thục dung dự đoán.
Lý thục dung tức giận phất tay áo, mang theo tì nữ rời khỏi Thống Hòa điện trước.
Nhưng người rời khỏi Thống Hòa điện đầu tiên không phải Lý thục dung, mà là Lệ phi.
Tiểu Quỳ nhìn theo hướng Lệ phi rời đi, nhíu mày, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, lại cảm thấy an tâm hơn một ít.
Sơ Tửu Tửu cười đến mức mặt gần như cứng lại, vừa mới ứng phó xong với đám phi tần đến chúc mừng, cúi đầu nhìn vào điểm tâm trên bàn, không phải là thèm ăn, mà là nàng cần bổ sung sức lực.
Nghi tần quay đầu thấy nàng đang nhón một miếng bánh nhỏ ăn, dùng khăn tay che miệng giấu đi ý cười, đã đến lúc này mà còn nhớ đến việc ăn uống.
Sơ Tửu Tửu vô tư ăn bánh uống trà, khiến nhiều phi tần đang đắm chìm trong cuộc chiến cung đấu phải từ bỏ ý định. Còn ai có thể đấu lại được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]