Từ chương này sẽ đổi xưng hô của anh bé và bạn học tiểu Lưu nha. Mình sẽ đổi thành “anh - bạn” và “em - bạn” cho nó tình củm một xíu. Dù sao thì trước cơn bão biển thường lặng sóng =)))
Lưu Diệu Văn vẫn như mọi ngày thức dậy từ sớm, hắn vệ sinh cá nhân xong thì mò xuống bếp nấu bữa sáng lót dạ.
Bước chân hắn càng đến gần phòng bếp càng chậm lại, nhìn người phụ nữ đang loay hoay trong bếp có chút không tin vào mắt mình. Hắn gọi một tiếng, “Mẹ…”
Người phụ nữ tay chân bận rộn không cần nhìn tới hắn, “Con dậy rồi à. Mẹ chuẩn bị bữa sáng xong rồi đấy, con muốn ăn ngay hay mang đến trường?”
Thoạt nhìn có lẽ ai cũng nghĩ rằng đây là người mẹ chu đáo lo lắng cho con, nhưng có ai từng nghĩ đến đây là người mẹ đã bỏ con mình đi công tác tận một năm trời? Dáng vẻ bà không có gì lạ lẫm, vẫn là doanh nhân thành đạt, vẫn là người mẹ đảm đang, người vợ ngoan hiền. Như thể một năm qua đi đối với bà chẳng là gì cả.
Hắn bước đến bàn ăn, nơi có bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng mà mẹ hay chuẩn bị. Thật vô vị. Nó còn chẳng ngon bằng trứng gà Nghiêm Hạo Tường mang đến!
Cậu không nghiên cứu về chế độ dinh dưỡng, cậu cũng không có đủ tiền chuẩn bị cho hắn một bữa ăn ngon. Nhưng cậu có tấm lòng mà mẹ Lưu không bao giờ có được, cậu muốn nhìn hắn ăn no, cậu mong chờ mỗi ngày chỉ để đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-van-nghiem-van-mua-xuan-anh-doi-em/3575149/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.