Trong căn phòng u tối, không gian ngột ngạt và nặng nề như bị bao phủ bởi một lớp không khí chết chóc.
Tô Tử Hạ đứng vững trên đôi chân mạnh mẽ, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn đang nằm sõng soài dưới nền gạch.
Dưới chân cô, gã đàn ông già nua, bẩn thỉu, đáng ghê tởm đang run rẩy cầu xin, bộ dạng nhục nhã không khác gì
mot con thu bi san duoi.
Hắn, với khuôn mặt méo mó vì đau đớn và kinh hãi, run rẩy van xin:
"Tô Tổng, tha mạng... Là tôi sai... Tôi ngu dốt... Tôi đã mạo phạm cô, xin cô tha cho tôi!"
Lâm Chấn không còn chút nào của sự ngạo mạn, tàn nhẫn như khi hắn định về lấy cô trên giường, thay vào đó là sự hèn mọn và hoảng sợ
Hắn không bao giờ ngờ rằng, cô gái mà hắn coi thường và nghĩ rằng có thể dễ dàng khuất phục lại trở thành kẻ trừng phạt mình.
Tô Tử Hạ khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên đôi môi mỏng. Cô không nói một lời nào, chỉ tiến tới, cầm cổ áo hắn kéo lê lên giường như một kẻ không còn chút sức kháng cự.
Đôi mắt cô lấp lánh sự khinh miệt, không còn chút lòng trắc ẩn nào. Cô không quan tâm đến lời van xin thảm thiết của hắn, bởi những gì cô vừa trải qua không thể nào tha thứ được.
"Chẳng phải ông muốn quay video với tôi sao?"
Cô cúi xuống, giọng nói đều đều nhưng lạnh lùng vang lên bên tai hắn, như một lời nguyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3705015/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.