Tô Tử Hạ nhìn thẳng vào Mặc Cận Ngôn, gương mặt anh toát lên vẻ bình thản đầy kiêu ngạo, như thể những lời nói và hành động của anh đều hợp lý tuyệt đối.
Nhưng đối với cô, thái độ ấy chỉ làm cho máu trong người sôi lên, lòng ngực nóng ran vì bực bội. Trái ngược với sự điểm tĩnh của anh, trong cô, từng đợt sóng dữ dội cuộn trào, sự kiềm chế chỉ trực bùng phát.
Không muốn dây dưa thêm với người đàn ông vô lý này, cô quay người, túi xách trong tay vung mạnh một cách dứt khoát, bước thẳng ra cửa với ý định rời đi.
Nhưng khi chưa kịp bước ra, một chân dài chặn ngang đường cô. Mặc Cận Ngôn dùng đôi chân dài mét hai của mình chẵn lại lối đi, gương mặt không chút thay đổi, như thể đây là việc hết sức bình thường.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng toát ra vẻ không kiên nhẫn.
"Anh muon gi nua day?"
Giọng cô đã không còn chút bình thản nào, thay vào đó là sự bực bội xen lẫn chán ghét.
"Anh muốn nói chuyện"
Anh đáp, mắt nhìn thẳng vào cô không chút dao động. Trong ánh mắt ấy, có gì đó sâu thắm mà cô không thể hiểu nổi. Cô biết, Mặc Cận Ngôn không dễ dàng nhượng bộ trong bất cứ điều gì. Nhưng lần này, sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt.
"Tôi và anh chẳng còn gì để nói cả"
Tô Tử Hạ hất giọng, không chút quan tâm đến lời đề nghị của anh. Cô bước thẳng về phía sảnh chính, muốn nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3698871/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.