Trong ánh sáng mờ ảo của hội trường, Tô Tử Hạ vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Lâm Chấn, kẻ đang nổi giận đùng đùng trước mặt cô.
Gương mặt cô không hề thay đổi, chỉ thoáng hiện lên chút khinh bỉ trước cơn thịnh nộ vô lý của hắn. Hắn đang mất kiểm soát, để lộ sự thấp hèn trong từng lời nói.
"Tôi không khéo ăn nói, nên Lâm Tổng tốt nhất nên tìm người khác để trò chuyện sẽ hay hơn"
Tô Tử Hạ cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm. Cô không hề lo lắng trước sự phản ứng của hắn, vì đối với cô, một người như Lầm Chẩn không xứng đáng nhận được sự kiêng dè hay nhún nhường.
Sự điểm tĩnh của Tô Tử Hạ càng khiến Lâm Chấn nổi nóng hơn. Hắn ta ném ánh mắt cay độc về phía cô, như thể những lời cô vừa nói đã châm ngòi cho một quả bom bên trong hắn.
Lâm Chấn là kiểu người luôn tin rằng quyền lực và tiền bạc có thể mua được tất cả, kể cả sự tôn trọng. Nhưng trước mặt hắn bây giờ là một người phụ nữ không hề tỏ ra e ngại quyền thể của hắn.
"Cô nghĩ cô vẫn còn là Mặc phu nhân sao? Hống hách với ai? Thứ đàn bà như cô bây giờ chỉ là hàng đã qua sử dụng, tự tin ở đâu mà dám nói chuyện phẩm vị với tôi!"
Hắn gầm lên, giọng đầy sỉ nhục và khinh miệt. Đôi mắt hắn lấp lánh sự thù hằn, như thể muốn dùng những lời nói độc địa đó để đánh gục cô.
Những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3698868/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.