"Mặc Tổng..."
Tần Thiệu Đình vừa mở miệng, định thông báo thì bắt gặp gương mặt của Mặc Cận Ngôn lấm tấm mồ hôi. Một khoảnh khắc chợt qua, suýt chút nữa Tần Thiệu Đình đã bật cười thành tiếng vì vẻ lo lắng lạ thường của Mặc Tổng
- người vốn dĩ luôn lạnh lùng và điểm tĩnh.
"Cô ấy nói sao?"
"Cô ấy nói sao?"
Mặc Cận Ngôn lên tiếng, giọng nói vừa hồi hộp vừa đáng sợ, không che giấu được sự mong chờ.
"Tô Tổng đã đồng ý rồi."
Tần Thiệu Đình trả lời, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường dù trong lòng không khỏi bất ngờ trước sự thay đổi của
Mặc Cận Ngôn.
Mặc Cận Ngôn tựa đầu vào ghế, nhằm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm. Một dấu hiệu nhỏ từ tay anh khiến Tần Thiệu Đình hiểu ý, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không hỏi gì thêm, Tần Thiệu Đình mở cửa ra ngoài, để lại Mặc Cận Ngôn một mình trong không gian yên tĩnh của văn phòng.
Khi tiếng cửa đóng lại, Mặc Cận Ngôn cúi đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau trên bàn làm việc, lòng anh bức bối không yên. Sự căng thẳng từ nhiều ngày nay vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Sau lần gặp ở nhà hàng đó, không hề có cơ hội gặp lại cô ấy. Lần này nhất định phải tìm thời cơ giải thích cho rõ ràng."
Anh lầm bẩm một mình, giọng nói khàn đặc và đầy quyết tâm.
Tô Tử Hạ, anh nhớ em. Anh hối hận đến phát điên rồi, vì đã để mọi thứ đi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3698866/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.