"Mặc Cận Ngôn! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" 
Tiếng hét tuyệt vọng của Thẩm Mộng Như vang vọng khắp sảnh, giọng nói đầy nỗi đau khi cô chứng kiến cảnh 
Thấm Đặng bị cảnh sát lôi đi trong sự bất lực. 
Tất cả tài sản của Thẩm gia bị phong tỏa, những gì họ từng sở hữu giờ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ đã bị xé toạc bởi sự trả thù mà cô không thể ngờ đến. 
Mặc Cận Ngôn đứng đó, không một chút thương hại, chỉ nở nụ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng như băng. 
Đối với anh, những tháng ngày bị Thẩm gia kìm kẹp đã chấm dứt, và đây là sự giải thoát anh đã chờ đợi suốt ba năm qua. 
Môi câu nói của cô gái trước mặt không làm anh động lòng, bởi tất cả những gì họ đã làm với anh không thể dễ dàng quên đi. 
"Là do các người động vào tôi trước" 
Anh thản nhiên đáp lại, giọng nói trầm trầm đầy vẻ giễu cợt, như thể câu chuyện này chỉ là một trò hề vô nghĩa mà anh buộc phải tham gia. 
Đối với anh, Thẩm Mộng Như và Thẩm gia đều là những kẻ chỉ biết lợi dụng và thao túng, không hề để lại cho anh một chút cảm giác thương xót nào. 
Thẩm Mộng Như lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật trước mắt. Cô ta nghẹn ngào, cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng trong lòng mình. 
"Rõ ràng anh đã nói sau khi ly hôn với Tô Tử Hạ thì sẽ chấp nhận kết hôn với tôi rồi kia mà, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3678577/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.