Trong cái tĩnh lặng của Cẩm Viên, không gian dường như chùng xuống khi kim đồng hồ đã vượt qua con số 12 giờ đêm mà bóng dáng Tử Hạ vẫn chưa trở về
Mặc Cận Ngôn bước đi qua lại trong phòng khách, sự lo lắng lẫn hối hận dày vò, làm anh cảm thấy ngột ngạt.
Bên cạnh, dì Thẩm nhìn anh, ánh mắt xen lẫn sự lo lắng và trách móc ngầm, khiến Mặc Cận Ngôn không biết phải trả lời thế nào để xoa dịu đi sự băn khoăn của bà.
Ngay lúc ấy, cánh cửa bất ngờ mở ra, và từ ngoài sân, Giang Quân dìu Tử Hạ bước vào.
Cô nàng khẽ cau mày, dùng hết sức mình đỡ lấy người bạn thân đang mềm nhũn vì say xỉn, vừa bước từng bước loạng choạng vừa cố gắng giữ cho Tử Hạ không ngã.
Thấy vậy, Mặc Cận Ngôn lập tức tiến lại gần, ánh mắt tràn ngập lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tử Hạ.
"Cô ấy làm sao thế?"
Anh hỏi, giọng nói cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt.
"À... Tử Hạ uống một chút rượu thôi"
Giang Quân đáp, mắt liếc nhanh về phía Mặc Cận Ngôn, cảm nhận được áp lực từ ánh mắt sắc bén của anh.
Mặc dù trước đó trong lòng đã thầm mắng anh không ít, nhưng khi đối diện với anh, Giang Quân vẫn có chút nề sợ, không dám nói ra tất cả những gì cô nghĩ.
Cô khẽ thở dài, vừa nhẹ nhàng buông tay để Tử Hạ dựa vào Mặc Cận Ngôn vừa nói vội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3678568/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.