Trời chiều đã ngả về cuối, ánh nắng nhạt dần trên bầu trời, phủ xuống Cẩm Viên một sắc vàng ảm đạm. Đồng hồ điểm năm giờ, và dì Thẩm, với nỗi lo lắng đang dâng trào, liên tục ngó ra ngoài cửa, mong ngóng từng chút một bóng dáng Tô Tử Hạ trở về. 
Suốt cả ngày nay, cô ấy đi ra ngoài mà không nói rõ lý do, chỉ bảo là có việc cần phải giải quyết. Thoáng nhìn đồng hồ lần nữa, dì Thấm khẽ thở dài, nỗi bất an lấp đầy trong lòng. Bà đã gọi cho Tử Hạ nhiều lần, nhưng tất cả đều chỉ là những tiếng tút dài, lặp đi lặp lại rồi mất kết nối. 
Dì Thẩm cắn nhẹ môi, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Bà không thể tiếp tục ngồi yên, chờ đợi trong vô vọng nữa. 
Cuối cùng, bà lấy hết can đảm, bấm số điện thoại của Mặc Cận Ngôn - số mà anh đã từng để lại cho bà, chỉ để đề phòng những trường hợp khẩn cấp. Trái tim bà đập nhanh, khi tiếng chuông vang lên từ phía đầu dây bên kia. 
Không lâu sau, giọng nói trầm ấm của Mặc Cận Ngôn vang lên, trấn an một phần nào sự lo lắng trong lòng bà: 
"Alo, dì Thẩm à!" 
Dì Thẩm nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được giọng mình run run: 
"Vâng, là tôi đây!" 
Anh nhận ra ngay sự lo lắng trong giọng nói của dì Thẩm, liền hỏi ngay với một chút nghi hoặc: 
"Dì gọi tôi có việc gì gấp sao?" 
Dì Thẩm hít sâu một hơi, sau đó lắp bắp nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3675595/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.