Chương trước
Chương sau
Tuy đã dùng đủ mọi cách để cạy miệng Chu Yên Nhiên nhưng cô ta vẫn không chịu khẳng định là do Tô Tử Yên sai khiến. Mặc Cận Ngôn cũng đã tra hỏi đám đàn ông bị bỏ thuốc đêm đó nhưng họ chỉ nói là không biết gì hết, hoàn toàn không điều tra được gì từ họ. Duy nhất Chu Yên Nhiên chỉ không ngừng nói câu "đừng động đến cô ta" trong thái độ rất hoảng sợ.

Tô Tử Hạ ngồi rầu rĩ trên sofa, không biết làm cách gì để Chu Yên Nhiên đồng ý làm nhân chứng. Lúc đó cô mới có một lí do thích đáng để túm đầu Tô Tử Yên xoay như dế để thoả lòng căm tức. Sống đã hai kiếp người, luôn luôn bị cô em gái hết lần này đến lần khác hãm hại.

Nếu không diệt trừ sớm thì chẳng biết Tô Tử Yên còn có thể bày ra âm mưu thâm độc đến mức nào nữa đây.

******************

Vài ngày sau đó.

Giang Quân nằm vắt chân trên giường, bật loa điện thoại vừa cắn hạt dưa vừa thở dài than vãn:

"Mình sắp phát điên đến nơi rồi!"

"Lại chuyện gì nữa đây?" - Tử Hạ hỏi han.

"Là cái tên họ Sở kia đấy! Tớ sắp phát bệnh lên với hắn ta rồi! Ngày nào cũng hoa rồi quà, đeo dính như sam ấy!

Hắn bị điên sao? Không đúng, hắn là bác sĩ nếu phát hiện mình điên thì nên trị sớm đi chứ!"

"Y cậu là Sở Thiên Minh sao?'

"Còn ai ngoài hắn chứ!"

"Mình thấy anh chàng bác sĩ ấy cũng đâu xấu xa như cậu nghĩ!"

"Không sai! Riêng cái bản mặt là chắc chắn không xấu, còn bên trong thì không biết được, cậu không hiểu hết được con người anh ta nên mới nghĩ như thế đấy!"



"Cạch" - Mặc Cận Ngôn mở cửa bước vào.

Tô Tử Hạ đưa mắt nhìn sang thì thấy Cận Ngôn tay cầm chìa khóa xe đi tới chỗ cô, định đi đâu sao? Anh ra hiệu rồi ngồi xuống sofa.

"À Giang Quân, mình có chút việc, để nói chuyện sau ha" - Tô Tử Hạ tắt máy.

Chỉ có duy nhất một cô bạn thân đáng tin tưởng để tâm sự ấy vậy mà sau khi lập gia đình thì suốt ngày bị bỏ bê.

Giang Quân tắc lưỡi nhìn màn hình điện thoại rồi cho vào túi, chẳng phải mấy tháng trước còn đong đỏng lên đòi ly hôn hay sao?Ấy vậy mà bây giờ lại rức không ra, trong mắt cũng chả thèm dòm ngó gì tới cô bạn như mình nữa. Tô Tử Hạ không phải là bị vẻ đẹp trai của Mặc Cận Ngôn làm cho thông não rồi chứ?

Nói cũng thấy lạ, người đàn ông cao ngạo, lãnh đạm như Mặc Cận Ngôn thì làm sao lại đi làm bạn với tên họ Sở kia được vậy?

Nhắc đến Sở Thiên Minh thì lại thấy tức thêm, định đeo bám đến bao giờ nữa đây? Nhưng hình như là từ sáng hôm qua đến giờ không thấy anh ta có động tĩnh gì nữa, là hết kiên nhẫn rồi sao?

Cũng tốt thôi! Giang Quân này chính là muốn tránh xa anh, càng xa càng tốt. Không đến làm phiền thì càng thoải mái hơn thôi.

x**********

"Anh định đưa em đi đâu?"

Tô Tử Hạ ngồi xuống bên cạnh Cận Ngôn, kéo đĩa trái cây anh vừa mang lên cùng lại gần vừa nhóp nhép hỏi.

"Đến Tô Gia một chuyến" - Giọng nói anh lạnh băng.

"Nhà em?" - Tử Hạ bỏ miếng dưa đang ăn dở xuống bàn ngạc nhiên hỏi.

Mặc Cận Ngôn nhìn cô, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như thường lệ. Giương mặt anh vừa sắc lại vừa đẹp đến phát mê, làn da cứ như miếng ngọc nhằn không tì vết, nhìn kỉ hình như còn đẹp hơn cả da của cô nữa.

Anh hít nhẹ một hơi, vừa xoa đầu cô vừa nói:



"Thư kí Tần vừa gọi cho anh bảo là Chu Yên Nhiên chết rồi"

Tử Hạ sốc đến giật nảy mình, cô trợn tròn mắt nhìn anh. Bây giờ cô ta là chứng cứ duy nhất để buộc tội Tô Tử Yên, vậy mà lại chết rồi!

"Chết rồi? Không thể nào, rõ ràng là mấy hôm trước tình trạng cô ta còn rất tốt sao lại....”

"Người trong bệnh viện bảo là Chu Yên Nhiên bỏ trốn, nhảy sông gần đó tự tử, anh đã cho người tìm suốt đêm qua nhưng vẫn không tìm thấy xác cô ta"

"Vậy tại sao lại phải đến Tô gia?" - Tử Hạ hỏi anh.

Mặc Cận Ngôn tựa đầu vào thành sofa, dang tay kéo Tử Hạ vào lòng mình.

"Sau chuyện lần này nhất định sẽ có lần sau, anh phải cho kẻ đứng sau một lời cảnh cáo"

"Anh nghi ngờ là người của Tô Gia làm?"

Mặc Cận Ngôn là người đàn ông phán đoán như thần, cái anh ấy nghi ngờ chính là cái người khác chắc chắn. Lần này chẳng lẽ cũng giống như cô, đều hướng về Tô Tử Yên. Cho kẻ đứng sau một lời cảnh cáo! Là vì lo lắng cho mình sẽ lại bị hại sao?

Nhớ lại cái đêm mà bị bỏ thuốc lại thấy mình bị ngu hay sao ấy, biết trước là sẽ có chuyện vậy mà lại bị trúng kế, xém chút nữa là đã thành cái thứ không dám tưởng tượng đến.

"Đi thôi" - Mặc Cận Ngôn chỉ cười nhẹ rồi kéo tay cô.

Cái chết của Chu Yên Nhiên rất kì lạ, tuy rằng cô ta không chịu khai nhưng cứ luôn miệng là nhất định phải bảo vệ cô ta, vậy thì tại sao lại tự tử? Còn nữa, con sông đó không lớn cũng không sâu, nước chảy cũng không siết thì lại sao không tìm thấy xác?

Tô Tử Yên! Bây giờ tôi không chỉ cảm giác cô đáng sợ như ở kiếp trước, mà tôi còn nhìn thấy nhiều điều khủng khiếp hơn về cô nữa, cô em gái thân yêu của tôi!

Mình có linh cảm cái chết của Chu Yên Nhiên không chỉ là một vụ tự sát bình thường, cũng có thể nói là cô ta không hề chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.