Sáng ngày hôm sau.
Tô Tử Hạ mở mắt, vươn vai ngồi dậy, thân thể đã khá lên không ít, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Sau một ngày một đêm nằm ly bì, vừa sốt vừa đau eo âm ỉ khiến cô cũng cảm thấy tay chân bủn rủn. Mặc Cận Ngôn đâu không thấy, gian phòng bỗng trở nên trống trải lạ thường.
Cô nhốm người dậy đi chậm về phía phòng tắm vệ sinh cá nhân. Nhìn bản thân trong gương thì thấy mình quá thê thảm, trên cổ đầy những dấu hôn đỏ đỏ hồng hồng do Mặc Cận Ngôn in lại, đôi môi tái nhợt, đầu tóc rối bù.
Chẳng biết Mặc Cận Ngôn nổi hứng điên khùng gì mà lại ra tay nặng như vậy, ban ngày có đàng hoàng tới đâu thì sau khi đêm xuống bộ dạng liền hoá thú hoang đói khát, không hề có chút kiểm soát.
Giọng nói âm ấm từ ngoài cửa vọng vào, Mặc Cận Ngôn nhẹ giọng hỏi:
"Đã khoẻ chưa? Sao lại tự ý đi lung tung rồi!"
"Em...hoẻ...òi.(em khoẻ rồi) - Tô Tử Hạ vừa đánh răng vừa trả lời.
"Nếu đã khoẻ lại rồi thì chuẩn bị đi, anh đưa em đi xử lý chút chuyện cũ" - Giọng anh xa dần theo bước chân tiến về sofa.
Không nghe anh nói gì thêm, Tử Hạ nhanh chóng rửa mặt chải tóc, thuận tiện tắm một lát để sạch những vết mồ hôi trên người.
Đến khi Tử Hạ mở cửa phòng tắm ra ngoài thì Mặc Cận Ngôn đã thay âu phục chỉnh tề đợi sẵn. Anh nhướng mày về phía bộ váy đã đặt sẵn trên giường ý muốn cô mặc nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3653168/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.