Tô Tử Hạ ánh mắt hơi loạn, giọng nói ngập ngừng ấp úng mà không giấu nổi biểu cảm khó xử. Đầu giây bên kia cũng im lặng chờ đợi hồi đáp. Tính đến giờ thì cũng đã hơn hai ngày không gặp nhau, bởi Mặc Cận Ngôn chả có phút nào rời tay khỏi bản thảo. Tô Tử Hạ cũng đã rất khó khăn đấu tranh mà kiềm không gọi cho anh, sợ mình sẽ làm phiền.
Tô Tử Hạ cất giọng thỏ thẻ, đưa tay lên gãy gãy đầu:
- Em đang ở GVE, anh có thế chọn giúp em một chiếc váy phù hợp có được không?
Mặc Cận Ngôn khẽ nhếch môi, khoé miệng anh chỉ cần nhếch lên thêm hai mi li nữa là có thể nhận ra là anh đang cười.
Anh sẽ cho người đến.Vậy...em không làm phiền anh nữa, anh tiếp tục làm việc đi.Tô Tử Hạ bấm nút tắt, âm thanh ngưng kết nối vang lên ở đầu dây bên kia. Đây là lần đầu tiên có người tắt máy ngang với anh, Mặc Cận Ngôn nhìn vào màn hình điện thoại một hồi lâu rồi bỏ vào túi quần. Anh đi ngồi lại vị trí của mình trong phòng họp, đảo mắt một vòng nhìn những khuôn mặt vẫn chưa hết tím tái xung quanh rồi ra hiệu gọi Tần Thiệu Đình.
Thư kí Tần tưởng chuyện gì đến nữa rồi mà co quắm lại, phải năm giây sau đó anh mới hít thở mà chầm chậm bước về phía Mặc Cận Ngôn. Anh cúi người xuống một cách chuyên nghiệp, kéo căng từng sợi thần kinh trong đầu mà nghe. Sau trận lôi đình vừa rồi chắc hẳn anh sắp được phân phó đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3653111/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.