Chương trước
Chương sau
Tô Tử Hạ ánh mắt hơi loạn, giọng nói ngập ngừng ấp úng mà không giấu nổi biểu cảm khó xử. Đầu giây bên kia cũng im lặng chờ đợi hồi đáp. Tính đến giờ thì cũng đã hơn hai ngày không gặp nhau, bởi Mặc Cận Ngôn chả có phút nào rời tay khỏi bản thảo. Tô Tử Hạ cũng đã rất khó khăn đấu tranh mà kiềm không gọi cho anh, sợ mình sẽ làm phiền.

Tô Tử Hạ cất giọng thỏ thẻ, đưa tay lên gãy gãy đầu:

- Em đang ở GVE, anh có thế chọn giúp em một chiếc váy phù hợp có được không?

Mặc Cận Ngôn khẽ nhếch môi, khoé miệng anh chỉ cần nhếch lên thêm hai mi li nữa là có thể nhận ra là anh đang cười.

Anh sẽ cho người đến.Vậy...em không làm phiền anh nữa, anh tiếp tục làm việc đi.Tô Tử Hạ bấm nút tắt, âm thanh ngưng kết nối vang lên ở đầu dây bên kia. Đây là lần đầu tiên có người tắt máy ngang với anh, Mặc Cận Ngôn nhìn vào màn hình điện thoại một hồi lâu rồi bỏ vào túi quần. Anh đi ngồi lại vị trí của mình trong phòng họp, đảo mắt một vòng nhìn những khuôn mặt vẫn chưa hết tím tái xung quanh rồi ra hiệu gọi Tần Thiệu Đình.

Thư kí Tần tưởng chuyện gì đến nữa rồi mà co quắm lại, phải năm giây sau đó anh mới hít thở mà chầm chậm bước về phía Mặc Cận Ngôn. Anh cúi người xuống một cách chuyên nghiệp, kéo căng từng sợi thần kinh trong đầu mà nghe. Sau trận lôi đình vừa rồi chắc hẳn anh sắp được phân phó đá đít vài người khỏi tập đoàn rồi đây.

Mr. Wiam vẫn chưa về nước?Dạ vâng, sau hôm ra mắt bộ sưu tập ngài ấy vẫn còn ở lại để giao lưu với các nhà thiết kế giỏi của chúng ta.Tần Thiệu Đình cảm thấy là lạ, bởi Mr. Wiam có liên quan gì đến buổi họp hôm nay mà cũng không hề góp mặt trong dự án mới lần này. Ngài Mặc là người sẽ không đem chuyện bên lề đề cập vào giữa cuộc họp như vậy.

Bảo cậu ta trong vòng mười phút nữa có mặt ở GVE.Dạ để...Gương mặt ngơ ngác của Tần Thiệu Đình chưa kịp biểu cảm hết thì xém tí nữa đã trợn tròn đôi mắt lên nhìn anh khi vừa nghe câu sau.

Chọn trang phục.Là..cho Bà Mặc?Tần Thiệu Đình không biết bất tri bất giác gì mình lại nói ra một câu ngu ngốc như thế. Lập tức Mặc Cận Ngôn cau mày, nhìn thư kí Tần như là chỉ cần hỏi thêm một câu dư thừa nữa là khâu luôn miệng anh lại tại chỗ

- Vậy cậu nghĩ là cho ai?



- Tôi sẽ sắp sếp ngay thưa chủ tịch.

Tiếng đóng cửa của Tần Thiệu Đình nhỏ đến nổi cả khán phòng chẳng ai nghe thấy. Cánh cửa chỉ vừa khép lại, tất cả đã bị ngưng đọng hệt như bối cảnh không gian bị đứng yên trong những bộ phim khoa học viên tưởng. Chỉ còn lại hàn khí lạnh thấu da thịt của người đàn ông ngồi ở ghế chủ tịch.

- Các người sẽ định ngồi đến sáng luôn hay sao? Thời gian của tôi đâu phải ngồi đây đợi vài câu bào chữa.

Vẫn chưa thấy ai động đậy, Mặc Cận Ngôn đứng dậy đập vào bàn một tiếng như sấm khiến tim ai nấy như muốn rơi ra ngoài mà không kịp nhặt.

- Ba ngày!! Nếu sau ba ngày các người lại đem đống rác này đến cho tôi xem thì tự động cuốn gói khỏi RCE ngay lập tức!!

Mặc Cận Ngôn khí thế ngời ngời đi khỏi phòng họp, kéo theo sau là âm thanh trời giáng của tiếng cửa đóng. Mọi người trong phòng lúc này mới dám chầm chậm kiểm tra lại huyết áp của mình có còn bình thường hay không.

Lúc Mặc Cận Ngôn tức giận thì cứ y như là những kẻ có liên quan đều là phạm nhân chuẩn bị lãnh án tử.

Nhưng chắc chắn rằng Tô Tử Hạ chính xác là cao nhân bởi vì cô có thể khiến cho hai từ " anh nghe" phát ra từ đôi môi hàn băng kia. Đúng thật sự là cô ấy quá siêu phàm rồi, chả buồn cho phận bèo bọt làm nhân viên của tụi này.

Mặc Cận Ngôn phóng thẳng về khách sạn với tâm tình đầy giận dữ, anh mở cửa phòng, nới lỏng cà vạt rồi ngã xuống giường. Đã hai ngày nay chưa chợp mắt được chút nào, dường như là rất mệt.

Nhưng anh lại không ngủ ngay, thò tay vào túi quần tìm điện thoại rồi nhấn vào lịch sử cuộc gọi. Quả thật chỉ có cuộc gọi dang dở lúc nãy của Tử Hạ. Ánh mắt có chút hụt hẫng, Mặc Cận Ngôn còn mong là sẽ thấy thêm vài cuộc cô gọi lại cho anh.

Suy nghĩ đắn đo một lúc thì quyết định soạn một tin nhắn với nội dung lúc nãy chưa kịp nói đã bị cô cúp ngang.



"ting~"

Tô Tử Hạ đang ngồi ở ghế chờ thì thấy âm thanh có tin nhắn gửi đến, nhìn lên tên người gửi thì có chút kinh ngạc, là Mặc Cận Ngôn gửi đến. Từ khi nào tên gia hỏa này lại dùng cách nhắn tin rồi.

"Gửi ảnh thử đồ của em"

Nhìn vào tin nhắn mà suýt bật cười bởi độ quá cục súc. Ý muốn Tử Hạ sau khi thử đồ thì chụp ảnh gửi cho anh xem, vậy mà lại soạn ra một dòng tin nhắn không đầu đuôi như vậy. Mặc Cận Ngôn đúng là cao thủ mặt lạnh mà còn kiệm lời, rất hiếm khi nghe anh nói một câu trên mười chữ.

Tô Tử Hạ vừa cười vừa gõ gõ trả lời.

"Em sẽ gửi cho anh xem, nhưng anh có thể nói dài hơn được không? Nhắn tin không có đầu đuôi."

"ting~" - Mặc Cận Ngôn trả lời tin nhắn.

Tô Tử Hạ cười thành tiếng, vốn tưởng sẽ thêm được một hai câu ai dè còn ngắn hơn câu trước.

"Tùy tâm trạng"

Đúng là cại miệng tên họ Mặc này còn khó hơn lên trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.