Sáng hôm sau. 
Một buổi sáng vẫn như thường lệ, vẫn là Tô Tử Hạ nằm trong vòng tay của Mặc Cận Ngôn mà ngon giấc. Cho đến khi ánh nắng chiếu thẳng vào đôi mi thanh mảnh của Tử Hạ thì cô choàng tỉnh. 
Cảm giác hai bên eo đau âm ĩ, cả cái cảm giác da thịt trực tiếp chạm vào nhau dưới chăn thì đôi má của Tô Tử Hạ đã đỏ bừng lên. 
Hồi ức lại tối qua, Mặc Cận Ngôn hành cô đến tận gần sáng mới chịu buông tha. Vậy là cái vẻ nghiêm túc thường ngày chỉ toàn là diễn, cả cái vẻ đạo mạo không hứng thú với phụ nữ kia nữa, chỉ toàn là bề ngoài. Rõ ràng tối qua chính là một con dã thú mà ăn sạch cô hết lần này đến lần khác. 
Tô Tử Hạ áp nhẹ má vào gối, nhìn Mặc Cận Ngôn vẫn đang ngủ. Sao cái tên này lại đẹp đến thế chứ?! Thật là bất công!! 
Tô Tử Hạ nhích đầu gần hơn, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở rất nhẹ của anh. Càng nhìn càng đắm đuối, thật sự không thể rời mắt với khuôn mặt chết người này mà. 
Tử Hạ đưa tay chạm vào má, lướt qua chiếc xương quai hàm góc cạnh đầy nam tính của Mặc Cận Ngôn. Cô đặt ngón cái thon thả của mình lên đôi môi lành lạnh của anh, đường đường là môi đàn ông mà lại hồng hào còn mềm nữa chứ!? Thật là muốn cắn cho một cái!! 
Nhưng cô chợt nhớ lại lần trước, cô hôn trộm Cận Ngôn rồi bị phát giác, anh hôn lại cô đến sưng cả môi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3653108/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.