Chương trước
Chương sau
Về đến Cẩm Viên, Mặc Cận Ngôn chẳng nói câu nào, vẫn khuôn mặt lạnh tanh không chút khí sắc đó. Khiến Tô Tử Hạ lo lắng mà cứ đi lùi phía sau, muốn giải thích, muốn xin lỗi mà không thể mở miệng.

Về đến phòng, cửa phòng vừa khép lại, hai giây sau cả người Tô Tử Hạ đã bị Cận Ngôn ép sát vào cửa:

- Có phải nên giải thích rồi hay không?

Tô Tử Hạ đơ người vì bất thình lình bị khống chế, toàn thân cứng đờ không cử động nổi. Sức lực nam nữ quá chênh lệch, thật sự không thế phản kháng. Chỉ biết cuống lên mà giải thích:

Em không cố ý phá hỏng buổi tiệc này, do Tô Tử Yên tự đến làm loạn, em....em...Anh không muốn nghe!!Cái tên này mâu thuẫn quá đáng, kêu giải thích rồi quát vào mặt mình là không muốn nghe. Không biết trong ánh mắt giận dữ kia rốt cuộc là nổi điên đến mức nào rồi.

Mặc Cận Ngôn cau mày, nhìn chằm chằm Tử Hạ, giọng nói đầy bực tức:

Phóng viên, nhà báo, cả bọn chó săn tin bất cứ lúc nào cũng có thể bôi nhọ em trên báo. Vậy sao gặp rắc rối không gọi ngay cho anh!!Hỏ?Cận Ngôn vì chuyện này mà tức giận, vì mình không nói với anh ấy là mình gặp rắc rối. Anh ấy vì lo lắng cho mình nên mới kết thúc buổi ra mắt sao?

- Anh nổi giận vì chuyện này? Không phải vì bữa tiệc?

Mặc Cận Ngôn cung ngón tay búng mạnh vào giữa trán Tử Hạ, giọng điệu bực bội vẫn chưa lắng xuống:

Đương nhiên!Đau lắm đóAnh xoay lưng đi về phía giường, cầm lấy chiếc áo choàng tắm dì Thẩm đã chuẩn bị sẵn đi vào phía phòng tắm.



Bỏ mặc Tô Tử Hạ đang ngây ngốc đứng ở phía cửa.

- Lần này tha cho em

Lúc nào Mặc Cận Ngôn cũng sẽ tắm trước để thuận tiện chuẩn bị nước ấm cho cô vào sau. Riêng hôm nay còn có thêm đặc quyền là được ăn đêm.

Anh mang cháo và một cốc sữa để sẵn trên bàn, đợi Tử Hạ tắm xong là ép ăn hết. Cận Ngôn rất chu đáo, anh nhớ đến từ chiều Tử Hạ chỉ ăn vài món điểm tâm ở buổi tiệc, chắc hẳn vẫn chưa no.

Người ta nói người đàn ông sẽ trở nên ấp áp lạ thường nếu người ở cạnh là cô gái họ thương, quả thật không sai.

Mà cũng không cần ép, Tô Tử Hạ vừa bước ra khỏi phòng tắm, thức ăn vừa lọt vào tầm mắt là nhào đến ngay.

Cho em sao?ỪmMặc Cận Ngôn nhìn con ma đói trước mặt mà suýt bật cười, vừa hỏi dứt câu đã ăn tới tấp rồi, có để tâm câu trả lời là có hay không đâu.

Đói đến rã ruột, dại gì mà không ăn, lúc ở bữa tiệc cũng tại Tô Tử Yên gây phiền phức mà không thưởng thức được mấy món bánh ngọt thần thánh kia, tiếc đứt ruột.

Ăn no say rồi, Tử Hạ chui vào chăn tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời cuối ngày của một quý cô, không những vậy bên cạnh còn có cả mĩ nam nữa chứ.

Nhưng hình như mĩ nam đang tập trung làm việc, không đoái hoài gì đến người bên cạnh.

Tô Tử Hạ cảm thấy không khí yên tĩnh, cứ nằm im nhìn như vầy thì cũng chán. Có rất rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi Cận Ngôn, nhiều lí do chưa rõ ràng:



- Vì sao anh lại kết hôn với em!

Mặc Cận Ngôn dừng lại hai giây suy nghĩ rồi tiếp tục công việc, khuôn mặt không biểu cảm né tránh:

- Mau ngủ đi

Mặc Cận Ngôn thâm tình đến vậy đương nhiên là phải có lí do, mà lúc này anh chưa muốn cho cô biết.

Sự thay đổi của Tô Tử Hạ, đối với anh là một niềm vui rất bất ngờ. Anh từng nghĩ chỉ cần giữ cô ấy trong vòng tay thì sẽ tốt, nhưng khi để nó phát triển một cách tự nhiên thì kết quả lại không ngờ.

- Không muốn trả lời thì thôi vậy!

Anh không muốn trả lời thì Tử Hạ cũng chẳng còn thèm nghe, nhắm mắt ngủ cho lành. Nhưng cô lại bật người dậy, cau mày nhìn anh vẻ mặt đầy nghiêm túc:

- Vậy nếu đúng như lời của Tô Tử Yên, em chỉ xem anh là con cờ thì sao?

Mặc Cận Ngôn dừng nét cuối cùng trên bản thảo, bỏ tài liệu sang một bên. Quay sang nhìn Tử Hạ, nhướng một bên chân mày, ánh mắt tràn trề tự tin:

- Em có bản lĩnh đó sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.