Mặc Cận Ngôn vừa đi được vài phút thì tiếng chuông cửa vang lên. Cẩm Viên là nơi mà không phải ai muốn đến là đến, người trong Mặc gia ghé thăm thì chỉ với vai trò là khách.
Còn người ngoài thì khỏi mong có cơ hội bước vào trong nửa bước.
Chỉ duy nhất có một người có thể thường xuyên ghé qua, thậm chí có thể ngủ lại bất cứ lúc nào mình muốn.
Chính là Tô Tử Yên, cô em gái thân yêu của Tử Hạ. Cái quyền tự do lui tới này của cô ta chính là do Tô Tử Hạ đồng ý.
Mặc Cận Ngôn rất ghét người lạ vào nhà mình, lại càng ghét cay ghét đắng thứ phụ nữ giả tạo này.
Anh đã nhìn ra từ lâu tâm địa của Tô Tử Yên, cô ta nhắm vào anh cho nên mới dựa vào Tử Hạ, lấy cớ thường xuyên lui tới đây mà ve vãn.
Nhưng đối với anh, một cái liếc mắt cũng lãng phí.
Nhưng vì theo ý của Tử Hạ nên anh mới buộc phải đồng ý cho cô ta ra vào nhà mình.
Tô Tử Yên mặc một chiếc váy ngắn đến nổi chỉ che được nửa đùi, cổ áo xẻ sâu lộ cả vòng một căng mọng. Chắc cô ta nghĩ Cận Ngôn vẫn còn ở nhà nên mới đầu tư kĩ vậy.
Đâu nghĩ đến, trong mắt anh cô ta như vũ nữ từ Bar mới đi ra vậy. Trông chướng mắt thật!
Tô Tử Hạ nhìn cô ta thông thả bước vào cửa chính, nhớ lại những ngày tháng tăm tối mà mình phải chịu đựng ở kiếp trước.
Ánh mắt đầy sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3652315/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.