Vĩnh An không biết người trước mắt giết người bình thường như cơm bữa. Nàng chỉ là ngây thơ nghĩ, nào có nhiều người để hắn giết như vậy, nhưng lại cảm thấy việc giết người rất khổ, nên mới nói: “Ta vì lang quân khóc thay những người chết kia, như vậy lang quân cũng không cần khóc.”
A Giang ngồi xuống nhìn nàng, Vĩnh An lảng tránh ánh mắt: “Lang quân đang nhìn gì?” A Giang không nói lời nào, hắn cất khăn tay vào ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Gọi ta Trác lang quân.” Vĩnh An thật ngốc nghếch, nàng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nửa ngày, gọi một tiếng: “Lang quân tốt?”
A Giang cười lớn: “Ta cũng không phải lang quân tốt gì?”
Hắn ngừng trêu chọc để nàng đứng dậy rời đi.
Vị tiểu nương tử vẫn đứng khóc ở góc tường, A Giang đi theo nàng, chỉ là tiếng khóc đột nhiên biến mất. Hắn lập tức đứng lên, Vĩnh An không ở góc tường nữa, không hiểu sao lại rơi xuống nước, đang vùng vẫy. Ngôn Tình Nữ Phụ
A Giang bước hai bước nhảy xuống ao, Vĩnh An ôm chặt lấy eo hắn, hắn bắt lấy vai Vĩnh An, lúc này mới biết thân thể nữ nhân mềm mại thế nào. Hắn kéo Vĩnh An lên bờ, bỗng không biêt nên chạm vào chỗ nào, nên mới vỗ vỗ mặt nàng. Mắt Vĩnh An hơi hé, không tỉnh táo, nàng nôn ra nước, bắt chặt tay áo đối phương: “Là lang quân tốt.” Nàng ráng cười rồi lại ngất đi.
A Giang yên lòng, lúc này nghe được tiếng bước chân trên hành lang, là Ngụy Phong Thần không hợp tính hắn. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-tien-duyen-ngan-kiep-huong-tram-phuong-hoang-/3570195/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.