Lạc Yên không đáp lời, chỉ cười ngây ngốc với nàng. Sài nương tử hung hăng vỗ mái tóc mây của nàng, tức giận nói: “Lý tiểu nương tử cũng đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Làm công chúa có gì tốt, thêu tử tế, tiền công mới nhiều.”
Lạc Yên cũng không hề tức giận.
Nàng biết, Sài nương tử tuy nói khó nghe nhưng cũng không giống người trong cung. Ngôn ngữ là vũ khí sinh tồn của nữ nhân, nếu Sài nương tử không có miệng lưỡi bén nhọn, nàng và mấy vị nữ công đã sớm bị người ta ăn hiếp rồi.
Nhưng trong cung cần ăn nói cẩn thận, Lạc Yên cảm thấy như vậy tốt lắm. Nàng vụng về như vậy, ngay cả mấy câu dễ nghe cũng không nói được. Giữa tiệc rượu hồi năm ngoái, Ninh Nhi nâng ly, nói:“Đường đến quan sơn vạn dặm, rút kiếm khởi Ninh Nhi”. Ngụy tiểu lang quân kính nàng nửa ly rượu, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười nhàn nhạt, Phong công hô to chí khí ngút trời. Đến lượt nàng, Lạc Yên kính ba ly rượu, cũng chỉ nói nửa câu “Trăng sáng thật đẹp”, rồi không nói được nữa.
Vĩnh An huyện chủ có yến tiệc độc lập, lại không biết làm thế nào. Nhưng khi nàng ngồi xuống, Ninh Nhi kéo nàng, tiện tay uống cạn ly rượu kia của nàng, còn cười với nàng, nói mà ai cũng nghe được: “Lạc Yên của chúng ta nói tốt lắm.”
Vĩnh An vẫn áy náy, nhưng Ninh Nhi lại nói với nàng, Lạc Yên không có chỗ nào không tốt cả.
Nàng ấy ôm nàng vào ngực, cắn lưỡi mấy vị nương tử đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-tien-duyen-ngan-kiep-huong-tram-phuong-hoang-/3570184/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.