v Chợt tiếng leng keng nho nhỏ từ ngọc bội truyền đến, mùi phấn son nhàn nhạt hòa lẫn chút hương cỏ cây, giữa hương thơm tươi mát xen chút vị ngọt. A Giang vẫn như trước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng yên bất động.
Từ bên góc ngoặt, một cục bột tròn vo, trắng trẻo mũm mĩm lao nhanh về phía nơi hắn đang đứng, tiếp đó vụt qua ngay dưới mắt hắn rồi “A” một tiếng, cục bột nháy mắt quay lại đi về chỗ hắn. Ấy là một bé gái xinh xắn hệt như búp bê, trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại là đôi mắt trong veo như nai con nhút nhát đang nhìn về phía hắn, giọng nói êm ái vang lên: “Ơ, ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi? Ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Có phải là không đọc được thi văn, bị thầy giáo phạt đứng đúng không?”
A Giang nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng lúc đóng lúc mở mà chẳng nghe lọt tai được lời nào, chỉ cảm thấy quả tim hắn bất chợt bị khoét một lỗ, một thứ cảm giác kỳ lạ tê dại tuôn trào tới các dây thần kinh. Hắn vô thức cúi đầu nhìn cục bột đáng yêu này, lại không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào.
“Ế, sao ngươi không nói chuyện, ngươi bị điếc sao? Hay là ngươi không biết nói chuyện?”
A Giang mấp máy môi mỏng, càng thêm lúng túng. Ban đầu hắn nghĩ thế này cũng tốt, nói không chừng cục bột này sẽ cảm thấy nhàm chán rồi bỏ đi. Ai ngờ đâu nhóc đáng yêu lại vươn ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-tien-duyen-ngan-kiep-huong-tram-phuong-hoang-/3570181/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.