Lạc Yên ngồi co ro ở một góc phố, vùi đầu khóc nức nở. Nàng không biết sau này bản thân sẽ phải sống như thế nào. Mọi thứ đều mờ mịt và vô vọng. Trùng hợp thay, A Giang và Phong Thần đã đến Sóc Châu, nơi duy nhất họ chưa đến trong hành trình tìm kiếm Lạc Yên. Với lòng quyết tâm, họ xông thẳng vào quan phủ, trình bức chân dung của Lạc Yên cho quan phủ xem.
Quan phủ vừa nhìn thấy bức chân dung liền hốt hoảng nhận ra đây là cô gái mà ông vừa đuổi đi không lâu trước đó.
“Đ-â-y l-à…?” Quan phủ lắp bắp.
“Ngươi biết muội ấy? Giờ muội ấy đang ở đâu?” Phong Thần hỏi, giọng đầy khẩn trương.
“Hạ quan tưởng cô ấy là nạn thân nên… B-ị t-a đ-uổi đi rồi…” Quan phủ trả lời, giọng run run.
A Giang tức giận đập bàn, nghiến răng: “Khốn kiếp! Lão già ngu xuẩn! Trách bản thân ngồi đây quá lâu rồi đúng không? Đào ba tấc đất cũng phải lục tung nơi này tìm nàng ấy cho ta!”
Quan phủ sợ hãi liền cử người chạy đi tìm Lạc Yên. Họ chia nhau lục soát khắp nơi trong thành.
Trong khi đó, vì quá đói bụng, Lạc Yên đã đi mua bánh vừng để ăn. Tại quầy bánh, nàng gặp một cô cô cũng đang mua bánh. Đột nhiên, có một cậu bé chạy ngang qua va vào Lạc Yên. Nàng không trách móc mà gọi cậu bé lại ăn cùng, nhưng cậu bé nhanh chóng chạy mất.
Cô cô bên cạnh nhắc nhở: “Kiểm tra túi tiền của cô đi.”
Lạc Yên phát hiện túi tiền của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-tien-duyen-ngan-kiep-huong-tram-phuong-hoang-/3570178/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.