Tiểu nha đầu mà hắn đang bảo vệ đó, nữ hài được nâng niu từ bé, cành vàng lá ngọc không nên bị thương như vậy.Dù là Lý Ninh Nhi ở bên người cũng không đáng đổi mạng bằng Lạc Yên.Nói hắn tự tin cũng được, phóng khoáng cũng được.Tóm lại lúc đẩy Ninh Nhi ra hắn đã thừa nhận...thừa nhận rằng có người quan trọng hơn nhiệm vụ của hắn.Người thì có thể bắt lại lần nữa nhưng con thỏ mắt xanh kia chỉ có một mà thôi...
Hắn không tức giận vì nàng khiến hắn không bắt được Ninh Nhi mà tức giận và cũng hối hận vì để nàng một mình lại còn bị thương như thế...
- "Ngươi buông ta ra, ngươi làm đau ta đó có biết không?A Giang buông ra!!Ngươi buông ra!!" - Nàng giật tay hắn ra dù hơi lo sợ nhưng vẫn nói " Phong Thần ca ca...gặp chuyện ngươi không..?"
- " Ta chỉ quan tâm Lý Ninh Nhi ở đâu!"-hắn tức giận nói lại nhìn xuống cổ nàng thì định sờ vào lại rụt tay lại."ta đã nói với cô thế nào? Tại sao cố tình ra ngoài rồi mới bị thương như vậy..?"
Lạc Yên mếu máo nhìn khuôn mặt đầy tức giận của hắn tay nắm chặt vạt áo nước mắt rơi lã chã.Hắn thấy nàng khóc thì hơi thấy bản thân quá đáng liền quay mặt đi chỗ khác lại nhìn nàng
- "...xin...lỗi"- A Giang nói nhỏ giọng hơn run run
Nàng nghe thấy vậy liền bỏ đi nhưng hắn kéo nàng lại nhưng lần này có lẽ hắn cảm thấy có lỗi nên nắm tay nàng nhẹ hơn.Lạc Yên có lẽ cũng cảm nhận được như vậy...Lúc đầu nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-tien-duyen-ngan-kiep-huong-tram-phuong-hoang-/3570175/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.