20 giờ 00 phút. Trời đã tối đen. Thức ăn trên bàn cũng đã nguội, Cố Cận Ngôn vẫn không về. Đôi mắt Minh Nguyệt vẫn như vậy, vẫn rất bình thản.
Minh Nguyệt đưa tay lên, cầm lấy dao và dĩa, cô cắt miếng bít tết đã nguội trên bàn. Ăn một cách ngon lành.
Minh Nguyệt thưởng thức xong miếng bít tết, cô cầm lấy con dao bên cạnh chiếc bánh sinh nhật, cắt lấy một miếng bánh, thản nhiên ngồi thưởng thức những miếng bánh.
5 phút đồng hồ trôi qua, Minh Nguyệt đặt chiếc dĩa nhỏ trên tay xuống. " Dì Lâm! Số bánh còn lại, dì chia cho mọi người đi ". Minh Nguyệt nhìn dì Lâm, nhẹ nhàng nói.
" Thiếu Phu nhân! ". Dì Lâm nhìn Minh Nguyệt với ánh mắt thương xót, nói.
Cháu lên phòng trước đây ". Minh Nguyệt quay người, dứt khoát bước lên trên tầng.
Thiếu Phu nhân thực sự quá đáng thương. Thiếu gia! Ngài cũng thật là, đã nói sẽ về sao lại không về chứ? "
Dì Lâm nhìn theo bóng lưng lẻ loi cô đơn của Minh Nguyệt. Ánh mắt dì Lâm trở nên đau xót. Dì Lâm thương Minh Nguyệt như con gái vậy, nhìn Minh Nguyệt như vậy sao có thể không đau lòng cho được.
Minh Nguyệt lặng lẽ bước trở về phòng. Cô im lặng không nói một câu, cô lấy quần áo, bước vào phòng tắm. Minh Nguyệt đang buồn sao? Trên gương mặt cô không hiện ra điều đó. Chỉ là một vẻ mặt bình thản mà thôi.
Một lúc sau, Minh Nguyệt khoác trên người bộ đồ ngủ thoải mái, cô đi đến gần giường, nằm lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-the-than-co-can-ngon-toi-se-khong-yeu-anh-nua/3614058/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.