Minh Nguyệt nở nụ cười, ký ức hồi nhỏ giữa cô và Thanh Nguyệt ở bờ hồ hiện ra, ký ức vui vẻ biết bao.
" Dừng xe ". Minh Nguyệt nhìn tài xế nói. Minh Nguyệt mở cửa xe, bước xuống xe. " Anh về đi, tôi muốn đi dạo ở đây một lát, lát nữa tôi sẽ tự bắt xe về ".
" Vâng "
Chiếc xe sang trọng dừng bên đường chốc lát nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt quay người bước trên con đường xung quanh hồ, cô nhìn những gian hàng ở đó, những gian hàng suốt bao năm vẫn còn đó, cũng có thêm những gian hàng mới, dù sao không có thay đổi gì mấy.
Minh Nguyệt đứng bất động nhìn con đường xung quanh hồ, một con đường thẳng khoảng 200 mét, ở hai bên là những gian hàng đồ ăn vặt. Cô nhìn thấy cảnh tượng hai cô bé vui vẻ dắt tay nhau ăn những đồ ăn mua ở những gian hàng nhỏ hai bên. Không sai, hai cô bé đó chính là bản thân Minh Nguyệt và Thanh Nguyệt khi còn nhỏ.
" Nếu có thể quay lại thời gian đó thì thật là tốt ".
Minh Nguyệt mỉm cười, sự tiếc nuối trong ánh mắt cô hiện rõ. Cô rất nhớ khoảng thời gian vui đùa cạnh Thanh Nguyệt, lúc đó thật là vui. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất, thời gian vĩnh viễn không thể quay lại được.
" Minh Nguyệt! "
Một giọng nói ấm áp, ôn nhu vang lên phía sau Minh Nguyệt. Minh Nguyệt quay người lại, chủ nhân của giọng nói đó không ai khác là Tần Minh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-the-than-co-can-ngon-toi-se-khong-yeu-anh-nua/3585813/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.