30 phút sau.Minh Nguyệt thay một bộ quần áo sạch sẽ bước xuống dưới nhà.
Minh Nguyệt bước vào phòng bếp,lúc này anh đang ngồi ở chiếc ghế đầu tiên dùng bữa sáng.
Bàn ăn ở phòng ăn mỗi chiếc ghế đại biểu cho một vị trí.Ghế đầu tiên là người có địa vị cao nhất trong biệt thự,chiếc ghế thứ hai bên phải là dành cho nữ chủ nhân của nơi này.Còn bốn hàng ghế dưới là vị trí dành cho khách.
Minh Nguyệt bước vào phòng ăn,ngoan ngoãn ngồi vào vị trí cuối cùng trong bốn vị trí dành cho khách.
Vị trí này cô đã ngồi trong 2 năm nay.Vị trí này luôn nhắc nhở Minh Nguyệt,cô không phải nữ chủ nhân của nơi này mà là một người khách.
Minh Nguyệt cầm đũa lên,yên lặng ăn phần ăn sáng của mình.
Trong lúc ăn,ánh mắt của Minh Nguyệt thường xuyên liếc nhìn hắn. Trong lòng có chuyện muốn nói nhưng lại không dám mở lời.
" Có chuyện gì? ".Giọng nói lạnh lùng vang lên.Ánh mắt không tình cảm của hắn hướng về phía cô.
" Hôm nay em có thể ra ngoài không?Em có một người bạn hôm nay cô ấy về nước,em muốn đi đón cô ấy có được không ạ? ".Giọng nói cô dần dần bé lại, trong giọng nói có sự run sợ.
" Được.Tiêu Minh Nguyệt sau này những chuyện vớ vẩn này,cô không cần phải hỏi ý kiến của tôi.Cô muốn đi đâu cũng được nhưng tôi nhắc nhở cô,nếu cô dám chạy tôi sẽ đánh gãy chân của cô ".Ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến cô lạnh sống lưng.
Ở cạnh hắn 2 năm,sao cô không hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-the-than-co-can-ngon-toi-se-khong-yeu-anh-nua/3585794/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.