Công trường tiếp tục thi hành công việc của mình, Khoa Vũ quay trở lại vị trí xử lý công việc, nhưng đầu óc bây giờ lại tập trung đến bức ảnh đó, đến khi nhập thừa một số 0 mà bản thân cũng không để ý tới.
Thư ký vội vàng nhắc nhở một câu, cô mới lấy lại tỉnh táo mà chỉnh sửa lại trước khi gửi cho bên đối tác.
"Hay là người nghỉ ngơi vài ngày đi, công việc có thể giao cho cấp dưới cũng được...."
Cô vội từ chối: "Nếu là trước kia thì tôi còn có thể, nhưng hiện tại tôi không thể bỏ lại công trình đang xây dở dang một bên....."
Mọi chuyện cứ thế đều tạo thành một nút thắt khó gỡ, suy nghĩ cực lâu mới lấy điện thoại gọi điện cho Khoa Tần.
Giờ này Viễn Phong chắc chắn vẫn còn bận việc, nếu gọi điện thì hoàn toàn không tốt chút nào.
*Reng....*
Zino đang dẫn Mãn Hạnh và Bản Triều đi du lịch ở Nha Trang chỉ vì hai người kia chẳng có kế hoạch nào cả, còn vướng mắc xích mích về chuyện gia đình nên lôi anh đi cùng.
Cảm thấy điện thoại bên túi trái rung liên tục, vội vàng bắt máy nói chuyện.
"Sao vậy, làm gì mà đến nỗi phải gọi điện như thế ?"
Cô nhận máy từ đầu bên kia, không thể nói thẳng vào vấn đề việc cô định làm được.
Chỉ thử tìm cách nói vòng vo, xem thử có manh mối nào không ?
"Cái đó, anh còn nhớ tới ngày Viễn Phong viết đơn đăng ký, nó vẫn còn không ?"
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3645026/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.