Ăn trưa xong xuôi thì họ lại chơi thêm nhiều trò khác nhau, trong đó có cả trò chèo thuyền nữa. Nhưng lẽ nhiên, ai cũng không biết chèo thuyền, cả anh cũng không phải là ngoại lệ.
"Cậu hãy phối hợp hai tay qua trái phải với mái chèo hướng phía trước...."
"Thế...thế này hả ?"
"Không phải thế, kiểu trái xuống phải lên ấy...."
Viễn Phong luống cuống làm theo lời chỉ dẫn của đội cứu hộ, nhưng không tài nào theo kịp được với nhau.
Nếu đây là thao tác bàn phím thì anh đây còn dư sức, chứ thao tác phối hợp thủ công giữa hai cánh tay thì mất cảm giác từ lâu lắm rồi.
Hữu Lộc: "Đại thần, mau xem đi, đây chính là thiên phú của người có học hỏi !"
Cậu ta dương dương tự đắc về việc bản thân có thể hơn thua với Alpha ở một trò chơi khác, nhưng lại không chú ý tới việc đang dần mất thăng bằng vì cố ưỡn người về một phía quá mức, kết quả là ván thuyền bị lật ngược, người thì bì bõm trong nước.
May cho cậu ta là ở đây ai cũng phải mặc áo phao trước khi xuống chèo đi, bằng không anh mong cậu ta cứ ở dưới nước như vậy luôn cũng được.
Đào Nguyên chèo thuyền một cách trơn tru, an toàn tới trước mũi ván thuyền: "Anh không cần phải miễn cưỡng chơi cùng nếu không thích đâu, vả lại anh nãy giờ...cứ chèo lòng vòng mải đúng một chỗ thôi."
Viễn Phong: "Không sao, anh cũng muốn thử một lần mà, sau này đi với em anh còn phải tập nhiều lắm."
Đào Nguyên: "...Nếu không ổn thì anh phải nói với em ngay đấy."
Dứt lời cậu liền chèo ra một đoạn khá xa, tụ họp với đám Ngọc Lần đang thi chèo với mấy người kia.
Anh mất thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng nắm được cách chèo cơ bản, cứ thế mà tăng tốc dần lên.
Ngọc Lân: "Đào Nguyên, thi chèo với tụi tớ đi, ai về chót thì tối nay phải mua đồ ăn cho mọi người, dám chơi không ?"
Đào Nguyên: "Chơi luôn, tớ đây không nhất thì cũng không thể nào hạng chót !"
Ngọc Lân nhìn quanh nhìn ngó, để ý là đã thiếu đi hai người.
"Đại thần và Hữu Lộc đầu rồi ?"
"Anh ấy vẫn chưa quen lắm, nhưng sẽ chèo tới đây sớm thôi."
"Còn cậu ta......"
"Mới uống ngụm nước thôi, cũng không đáng quan ngại đâu."
"Cái cách cậu nói chuyện đó, tớ không tin là cậu ta lại có thể bình an sau cú lật thuyền đấy..."
Trời cũng dần ngả tối, mọi người vì được đáp ứng nhu cầu lớn về mặt thể chất lẫn tinh thần, giờ có đánh tập thêm 10 tiếng cũng không phải là một chuyện khó.
Ngay cả khi đã ra khỏi công viên, họ vẫn đứng rôm rả bên ngoài cổng vào để tâm chuyện trước khi trở về biệt thự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]