Hai ngày tiếp theo trước khi Đào Nguyên hoàn toàn xuất viện.
Mãn Hạnh cố treo băng rôn bất ngờ phàn nàn: “Tiểu Nam, cậu không đùa đấy chứ, cái này là loại băng rôn có gai mà ?”
Liên Nam: “Cậu nhạy cảm quá mức rồi, thế quái nào tớ lại đi mua một cách nhầm lẫn được.”
“Tự xuống kiểm tra lại đi, tên đần độn này !”
Hai người chỉ vì cái băng rôn đã cãi nhau om sòm khắp nhà, Zino quan sát một bên thầm tự nhủ bản thân đã đưa ra quyết định trang trí sớm rất đúng đắn.
Để cận giờ mới trang trí, cả chỗ này đều trở thành một bãi hoang tàn như Zino đã tưởng tượng ra những viễn cảnh khác nhau.
Một công nhân đi xuống từ tầng 2 mở lời: “Cậu quản lý, căn phòng đã tu sửa xong rồi, cần cậu thanh toán.”
“Được, tôi chuyển khoản ngay lập tức, cho tôi xin mã.”
Căn phòng của Viễn Phong trước đó đang trong quá trình tu sửa lại toàn diện nên mỗi lần trở về nhà, Zino lại thấy cảnh Viễn Phong đang nằm trên sofa ở phòng khách, không phải chỗ đấy thì cũng yên lặng nằm trên ghế ở phòng huấn luyện.
Có một ngày Mãn Hạnh đi ngang, lại trông thấy anh nằm luôn dưới sàn huấn luyện, vội gọi mọi người tới lôi anh về phòng riêng của quản lý trong cơn bàng hoàng.
Chính chủ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, còn không biết trời đất thế quái nào tại sao mình lại nằm từ sàn huấn luyện sang phòng của người ta.
Zino còn là người hoang mang hơn, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3644527/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.