Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126
Chương sau
Bởi vì vấn đề cao thấp, đôi tình nhân quan hệ rất tốt cãi nhau đến mặt đỏ tía tai. Cuối cùng trở thành cuộc tranh cãi lớn về “ai mạnh hơn”. Minh Triệt: “Phu nhân, cô nói xem, tôi so với em ấy, ai mạnh hơn?!” Nguyệt Vô Tình không nói gì. Dạ Cô Tinh xem xét cái này, xem xét cái kia, ánh mắt hàm chứa sự xấu xa. “Kẻ tám lạng người nửa cân.” Minh Triệt (trừng mắt): “Rõ ràng là tôi mạnh hơn em ấy!” Dạ Cô Tinh: “Ờ… thì?” Minh Triệt (kiêu ngạo): “Tôi muốn phản kháng! Tôi, nhất định phải ở trên!” Dạ Cô Tinh (bỗng nhiên hiểu ra): “À ~ thì ra anh vẫn luôn ở dưới….” Minh Triệt: “Đây không phải trọng điểm, OK?!” Nguyệt Vô Tình: “Phản kháng vô hiệu, bãi bỏ chống đối!” Tiểu kịch trường(4) Minh Triệt: “Em yêu anh nhiều như thế nào?” Nguyệt Vô Tình (khinh thường): “Vô vị.” Minh Triệt (nũng nịu): “Nói đi ~ nói đi mà ~” Nguyệt Vô Tình (ghét bỏ): “Đừng ồn ào nữa!” Minh Triệt: “Em không nói, anh sẽ ồn ào đến khi trời sáng!” Nguyệt Vô Tình: “……” Minh Triệt: “Nói đi!” Nguyệt Vô Tình: “……Nhiều hơn anh một phần.” Minh Triệt như bị đóng băng, khóe mắt ửng đỏ. Nguyệt Vô Tình nheo mắt, có chút tự đắc. Cảm động lắm đúng không? Chờ đợi đôi môi ập đến. Bốp! Một cái tát! “Hừ! Chỉ nhiều hơn có một phần, nên ăn đòn!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126
Chương sau