“Chị! Mẹ bảo chị và anh Thần đi xuống ăn cơm!”
Đôn Đôn đập cửa, tiếng vang rung trời.
An Húc cứng đờ, ngăn lại bàn tay đang lộn xộn của người đàn ông, “Được rồi, mẹ gọi tụi mình xuống, anh đừng có mà quá đáng quá!”
“Bé con, anh khó chịu…” Khẽ cọ cọ như một con chó con, vừa gặm vừa liếm.
Tên đã lên dây, nhưng lại chậm trễ không bắn đi được, cảm giác này đúng thật là không dễ chịu lắm.
Dù chưa được nếm thử vị thịt nhưng lại uống được không ít canh thịt, Dạ Thần sớm đã bị nuôi hư ‘luôn’ rồi.
Nếu không phải do An Húc còn nhỏ, sức khỏe kém, thì anh ấy đã biến thành sói ăn sạch người ta từ lâu rồi.
“Vậy thì phải làm sao?” An Húc đau lòng.
Hô hấp người đàn ông không ổn định, đôi mắt nâu tối sầm lại.
Mang theo sự hung ác, anh cúi người, nặng nề hôn vài cái, “Lần sau mà còn dám trêu chọc anh thì anh sẽ giải quyết em ngay tại chỗ!”
“Anh sẽ không vậy đâu.” Cô gái cười tươi như hoa.
“Thì em cứ thử xem!”
An Húc bĩu môi, bày ra dáng vẻ “thử thì thử ai sợ ai chứ”.
Dưới đáy mắt lại có nỗi đau buồn lướt qua.
Đôi khi, cô ấy thực sự rất bái phục Dạ Thần, rõ ràng nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng trước giờ luôn không nỡ đụng đến một sợi tóc của cô.
Yêu nhau ba năm, việc nên làm hay không nên làm gì họ cũng làm rồi, chỉ còn lại một bước cuối cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-5-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3435143/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.