Trên đường trở lại khách sạn, Dạ Cô Tinh nhận được cuộc gọi từ bên Hong Kong.
“Alo…”
“Cô chủ, là tôi…..”
“Thím Lâm?” Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, thấy vậy, Dạ Cô Tinh đạp phanh cho xe dừng lại.
Ánh mắt cô căng thẳng, “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Cậu chủ, cậu ấy…..”
“Tiểu Thần làm sao?”
Thím Lâm càng sốt ruột thì nói lại càng không rõ, Dạ Cô Tinh phải dùng tất cả sự nhẫn nại của mình, miễn cưỡng mới nghe hiểu.
Trước lúc rời Hong Kong, cô đã nhờ thím Lâm chăm sóc Tiểu Thần, vốn dĩ tất cả đều êm đẹp vì Tiểu Thần ngoan lắm, đêm không khóc cũng không quấy.
Thím Lâm cũng rất tận tình, trên phương diện ăn uống chưa bao giờ khiến bé phải đói ăn hay ăn đồ không ngon.
Nhưng mà, có một tối, khi bà ấy tỉnh dậy uống nước, thuận tiện muốn sáng xem cậu bé có đạp chăn hay không, nhưng lại không ngờ rằng, trên giường trống không!
Thím Lâm thấy vậy thì hốt hoảng, lục tung cả biệt thự lên, tìm cậu bé vô số lần, ngay cả vườn hoa cũng không bỏ sót nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Thần đâu
Nhưng ngay lúc bà ấy không biết làm sao nữa, định gọi điện báo cho Dạ Cô Tinh, lại phát hiện Tiểu Thần im lặng nằm trên giường, gương mặt khi ngủ an tĩnh.
Thím Lâm sợ hãi, chui trong chăn mà run lẩy bẩy.
Ngày hôm sau, bà cố hỏi Dạ Thần, nhưng cậu bé không để ý tới bà.
Bé chỉ liên tục bi bô; “Cục cưng… mẹ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-5-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3435051/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.