Chương trước
Chương sau
“Chuyện này…” Kỷ Tình cười xấu hổ.

Bà cụ húp một ngụm cháo yến, không thèm nhìn mọi người.

“Người ta nói, trước mặt mọi người nên chừa đường lui, sau này sẽ dễ nhìn nhau hơn. Về vấn đề này, cô nên học hỏi từ Trịnh Bình, bình tĩnh chín chắn hơn.”

Bất thình lình bị điểm danh nên Trịnh Bình giật mình, bàn tay cầm đũa run lên: “Bà hai quá khen, chị dâu nói vậy cũng là có lý của chị ấy.”

Sắc mặt Kỷ Tình hơi bình thường lại.

Bà cụ hừ lạnh, không biết điều!

An Tuyển Thần lại đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Dạ Cô Tinh, “Chị dâu đã vất vả sắp xếp bữa tiệc đêm giao thừa, ly này, tôi mời chị.”

Dạ Cô Tinh đáp lễ, liếc nhìn Kỷ Tình: “Việc phải làm thôi, không dám kể công.”

Một trận hoạnh họe được Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng giải vây.

Đầu đuôi câu chuyện thế nào mọi người đang ngồi đây đều hiểu.

Ánh mắt không dấu được sự khen ngợi nhìn Dạ Cô Tinh.

Có thể làm cho Kỷ Tình chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, quả nhiên cô không hề đơn giản!

Ngay lập tức đã có mấy bà vợ đi lên chúc rượu, khen ngợi, nịnh bợ, đều bị Dạ Cô Tinh uyển chuyển đẩy trả lại.

Tiệc giao thừa, tiệc ra oai, đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, chỉ tiếc là tầm nhìn của Kỷ Tình quá ngắn, lại tranh làm con gà đó.

“Mẹ! Con cũng muốn uống!” Cô bé chép miệng, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cô, mắt to chớp chớp, tò mò nhìn.

“Không được.” Cô lạnh lùng nói.

“Mẹ ~” Cô bé bắt đầu làm nũng.

Dạ Cô Tinh lắc đầu.

Cô bé nhếch miệng, quay đầu: “Cha ~”

“Con còn nhỏ, không uống được.”

Cô bé hít thở sâu, mở to miệng định khóc.

Dạ Cô Tinh liếc mắt qua.

Cô bé không gây sự nữa.

Nhìn thấy việc trước mắt, mọi người ôm bụng cười, khen ngợi hai đứa nhỏ lên tận mây xanh.

Nhất là bà cụ, cười đến mức ngả nghiêm “Ôi bé ngoan của bà…”

Kỷ Tình hơi khó chịu.

Tại sao cháu trai cháu gái của bà ta, lại không thân thiết với bà ta chứ?

Chắc chắn là do con nhỏ chết tiệt kia dạy!

Hừ——

Bà ta không thích An Tuyển Hoàng, nhưng không thể không thừa nhận, anh em nhà này rất dễ thương.

Bà ta ho nhẹ hai tiếng: “Cô Tinh, con sắp xếp đưa hai đứa bé qua chỗ mẹ ăn cơm đi? Năm mới tốt lành, mẹ là bà nội cũng nên lì xì cho bọn họ.”

Dạ Cô Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên.”

Cô không biết Kỷ Tình muốn làm cái gì, chỉ có thể gặp chiêu gì tiếp chiêu ấy.

“Vậy thì tốt rồi. Con và Tuyển Hoàng đều có công việc bận bịu, hay là… để hai đứa nhỏ cho mẹ trông cho? Chăm sóc bọn nhỏ cũng tiện hơn, dù sao thì mẹ cũng là bà nội của bọn nhỏ.”

Dạ Cô Tinh mím môi cười, hóa ra là muốn cướp bọn nhỏ.

“Nghe nói gần sức khỏe của mẹ không tốt, còn đang uống thuốc, sao con có thể không biết xấu hổ làm phiền mẹ được chứ?”

“Không phiền, mẹ không sao…”

“Hơn nữa.” Dạ Cô Tinh ngắt lời Kỷ Tình: “Sức đề kháng của bọn trẻ còn yếu, nếu bị ốm thì khổ lắm.”

Kỷ Tình cắn răng, lại muốn nói.

Dạ Cô Tinh đã nhìn sang chỗ khác, mỉm cười nói chuyện với An Tuyển Hoàng, thân thiết vui vẻ, khiến người khác phải ghen tỵ.

Thấy đồ đã gần ăn xong, Dạ Cô Tinh bảo An Cẩn, An Du đưa hai đứa nhỏ trở về nhà chính.

Theo lệ thường, gia chủ và nữ chủ nhân phản dẫn mọi người đón giao thừa.

Dạ Cô Tinh là dâu mới, cũng không thể sơ suất được.

Sau khi ăn xong, trưởng chi của các chi tụ tập ở sảnh chính nói chuyện rôm rả. Dạ Cô Tinh ở bên cạnh nghe, thật là khó khăn mà, khác với An Tuyển Hoàng, một tay nắm tay cô, một tay khác lật xem tài liệu, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không thể đến gần.

Kỷ Tình bị chọc giận, đã mang theo thím Bình đi rồi.

Ở trong mắt người khác, chỉ là trò cười mà thôi.

“Tính tình Kỷ Tình cao ngạo, không muốn làm bạn với chúng ta đâu! Nên vỗ mông đi rồi.”

“Hừ —— vừa rồi bà hai chả cho bà ta tý mặt mũi nào, chắc giờ đang tìm chỗ nào trút cơn giận rồi!”

“Tôi nói cho cô biết, chưa biết vị trí mẹ chồng của bà ta như thế nào. Nhưng ngay cả con dâu cũng không đè xuống được, thế mà cũng từng là nữ chủ nhân của nhà họ An.”

Bà ta cắn hạt dưa, tiếp tục nói: “Không phải quân ta bất tài mà là quân địch quá xảo quyệt.”

“Là ý gì vậy?”

Người kia nhổ vỏ hạt dưa ra, nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Rõ ràng là trứng chọi đá!”

“Haizz, bà nghĩ Dạ Cô Tinh thật sự lợi hại như vậy à?”

“Bà nhìn điệu bộ của cô ta kìa, rồi nhìn bộ dạng sợ hãi của Kỷ Tình đi.”

“Bà cũng đừng coi thường Kỷ Tình, nhớ năm đó, có mấy người thiếp đó, kẻ thì chết, kẻ thì trốn, đều là một tay bà ta mà ra chứ đâu. Hiện giờ, cũng chỉ có Tề Lan là còn ở lại làm trâu làm ngựa…”

“Bà nói đúng, Kỷ Tình có thể kiêu ngạo hơn nửa đời người cũng là có lý do cả, người đàn bà đó rất độc ác! Nhưng ở đây…” Người đó chỉ vào đầu của mình: “Ít nếp nhăn!”

“Ha ha —— ý của bà là, Kỷ Tình không đủ thông minh?”

“Người đàn bà ấy cũng thông minh chứ, nếu không năm đó cũng không cưới được bác cả Bính Hiền. Chỉ là thiếu sáng suốt! Một người phụ nữ chỉ biết chiến đấu hết mình thì được gì chứ? Mấu chốt là phải bắt được trái tim đàn ông! Đó, bà nhìn xem…..”

Mấy người đó nhìn lên, đã nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt vào nhau của hai vợ chồng.

“Cô bé đó thật sự có năng lực…”

“Ừm, tôi thấy cô bé đó rất có tương lai đấy.”

“Những ngày tốt đẹp của Kỷ Tình sẽ không còn dài nữa đâu…..”

Đúng 12 giờ, tất cả mọi người đều biết ý tách ra, quay về vị trí

Dạ Cô Tinh tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã là rạng sáng rồi.

An Tuyển Hoàng mặc áo ngủ đi vào: “Tắm xong rồi à?”

“Ừ. Anh đi đi…”

“Anh tắm trong phòng khách rồi.”

“Ừ.” Cô ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem dưỡng.

Người đàn ông từ từ xoa xoa từ phía sau: “Chúng ta đi ngủ đi.”

Giọng trầm thấp, khàn khàn, kìm nén.

Da đầu Dạ Cô Tinh căng ra, cổ bị hơi thở của người đàn ông làm cho tê dại.

Dùng cùi chỏ đẩy ra: “Anh đi trước đi, em đợi chút nữa…”

“Không có em không được.” Nói rất thẳng thắn, thành thật.

Cô bất lực xoay người, không cần biết trên tay có thoa kem gì không, cô trực tiếp bôi vào mặt người đàn ông.

“Anh nhìn anh đi, đang là Tết Nguyên Đán, anh có thể nghiêm túc hơn được không!”

“Nối dõi tông đường là không nghiêm túc à?”

“Rõ ràng là anh nhân cơ hội lợi dụng.”

“Ai kêu em đẹp như vậy, anh không nhịn được.”

Tai Dạ Cô Tinh đỏ lên, cô cứ thế bôi bừa lên mặt người đàn ông, chưa kể, da của người đàn ông này khá mỏng manh, chạm vào rất mịn màng, anh thường không làm bất kỳ bước bảo dưỡng nào.

An Tuyển Hoàng nheo mắt, hưởng thụ sự vuốt ve ấm áp của người phụ nữ.

Nếu Dạ Cô Tinh biết suy nghĩ của anh, có lẽ sẽ tát anh một cái ——

Vuốt ve? Vuốt ve cái con khỉ khô ý!

“Da anh thật đẹp.” Cô than thở.

“Đương nhiên rồi.” Người đàn ông lại không biết xấu hổ nói.

“Anh chăm sóc thế nào vậy?”

“Lấy âm bổ dương.”

“…”

“Thật đấy, em có thể lấy dương bổ âm.”

“…”

Đêm nay, Dạ Cô Tinh không ngủ.

Không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.

“Anh, anh nhanh lên…”

Người đàn ông cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, vô cùng gợi cảm.

Dạ Cô Tinh vươn tay muốn đẩy anh ta: “Em bảo anh nhanh lên, có nghe thấy không……”

Cô sắp bị ép khô rồi! Kết thúc sớm mới có thể ngủ ngon được…

“Được.” Người đàn ông thở hổn hển, “Nhanh đây…”

“Ô…”

Lòng Dạ Cô Tinh như muốn chết vậy, “nhanh” mà cô nói không phải là cái “nhanh” này!

Trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông lóe lên vẻ xảo quyệt.

Dạ Cô Tinh là bị ai đó vỗ tỉnh.

Vừa mở mắt, khuôn mặt to tròn của cô bé nhỏ đã ngay sát mắt cô, đôi bàn tay đầy thịt đang vỗ trên mặt cô.

“Mẹ! Dậy đi, dậy đi! Mặt trời đã nắng tới mông rồi ——”

“Con yêu, mẹ buồn ngủ…” Dạ Cô Tinh nhắm mắt xoay người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.

Cô bé cúi đầu cố hết sức chui vào trong chăn.

Cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình không mặc đồ, không thể để cô bé chen vào được.

Vội vàng đè chăn bông xuống.

Cô bé kéo chăn tới mức thở phì phò, chỉ hận không thể biến thành con bọ bò vào.

“Cục cưng, con đang làm gì vậy?!”

“Gọi mẹ dậy đấy ——” Cô bé giương đôi mắt to, ngây ngô nói.

“Con ra ngoài trước đi, mẹ sẽ dậy ngay.”

“Vì sao con phải đi ra ngoài?”

“Mẹ phải thay quần áo.”

“Hả, vậy mẹ phải nhanh lên.” Miệng cô bé méo xệch, nước mắt lưng tròng “Nếu không, cha sẽ bị yêu tinh ăn thịt mất!”

“Cái gì?” Dạ Cô Tinh sửng sốt.

Cô bé há miệng gào: “Hu hu—— mẹ, mẹ đi cứu cha nhanh đi! Cô Hoa nói, cha sắp bị yêu quái ăn thịt rồi.”

Cô Hoa là ngươi giúp việc chịu trách nhiệm dọn dẹp đại sảnh tầng dưới.

“Cục cưng, con đừng khóc, từ từ nói…”

Cô bé khóc nức nở, nấc cả lên: “Cô, cô Hoa nói, cái cô kia là yêu quái biến thành, cô ta muốn ăn thịt cha, còn muốn đuổi mẹ đi… huhu… con không muốn cha bị ăn thịt đâu, sau này con sẽ ngoan… đừng ăn cha mà…”

Mắt Dạ Cô Tinh chùng xuống.

“Cái cô kia ở đâu?”

“Dưới, dưới lầu.”

Nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên hiện ra ánh sáng lạnh lùng.



Ngụy Xu biết mình làm thế này là không đúng, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua vào tối hôm qua đã khiến trái tim bình lặng trong nhiều năm của cô ta lại bùng lên.

Cô ta nghĩ chắc hẳn mình đã yêu người đàn ông này.

Chỉ tiếc là anh ấy đã có vợ…

Nhưng như thế lại có sao chứ?

Đồ mà Ngụy Xu muốn, chưa bao giờ là không có được!

“An gia chủ, ý anh thế nào?”

Cô ta mỉm cười, vô thức nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên, đưa bộ ngực trắng nõn đầy đặn của mình lại gần, để người đàn ông có thể nhìn thấy được.

An Tuyển Hoàng lạnh lùng, chẳng thèm nhìn cô gái trước mặt, ném tập tài liệu màu xanh lên bàn.

“Tôi không thấy việc hợp tác là cần thiết.”

Khai thác kim cương ở Phi Châu?

Cái anh muốn là chiếm hoàn toàn, chứ không phải chia 5/5 như trong thỏa thuận.

Rõ ràng Ngụy Xu đã hiểu lầm ý của anh.

“Nếu anh cảm thấy không hài lòng, tôi có thể nhường một bước, 4/6 được không?”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu đám cổ hủ đó biết, chắc chắn bọn họ sẽ mắng cô ta là bại gia.

Nhưng cô ta vẫn có cách để trốn tránh trách nhiệm.

Ai bảo nhà họ Ngụy chỉ có cô là người duy nhất ở chi chính chứ?

Đừng nói là quyền khai thác mỏ kim cương, dù là buôn lậu ma túy, chỉ cần cô ta muốn, cô ta nhất định sẽ lấy được!

Người đàn ông lạnh lùng nhìn qua: “Ảnh, tiễn khách.”

Ngụy Xu biến sắc: “Từ từ đã!”

Cô ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt rắn rỏi của người đàn ông.

“Nếu tôi tự thêm mình vào, thì sao?”

Cô ta là con gái của nhà họ Ngụy, người thừa kế của gia nghiệp lớn như vậy, hiện giờ cam tâm tình nguyện dâng thân thể của mình cho anh, An Tuyển Hoàng làm sao có thể buông tha?

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta.

Khiến cô ta rùng mình.

Dường như cô ta đang bị lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào vuốt ve.

Cảm giác như lên thiên đường vậy.

Đôi mắt như nước mùa thu, răng trắng môi đỏ, tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo kêu.

Hai chân cô khép lại, cọ vào nhau, đôi mắt không che giấu được sự khao khát…..

Ngụy Xu thầm thề, cô ta nhất định phải có được người đàn ông này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.