Johnstone né tránh.
“Cô bị điên rồi à?”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Không phải việc của cô.”
“Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!”
Hơi nhíu mày, Dạ Cô Tinh nghiến răng, “Tôi nhắc lại lần nữa, cút ra ngoài.”
“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi cút ra ngoài?” Johnstone cũng bị làm cho phát điên rồi, mặc kệ mọi thứ, mở miệng cự lại.
“Dựa vào đây là phòng phục trang riêng của tôi, phòng riêng.”
“Cô, đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”
“Ha ha… lẽ nào phải nhìn cái vẻ mặt xấu xí của cô, chịu đựng cái tính vô duyên vô cớ của cô mới gọi là biết tốt xấu à? Vậy thì tôi vẫn là cứ không biết tốt xấu đi…”
“Mặt tôi xấu? Tính tình xấu? Cô m* kiếp mở miệng nói kiểu gì đấy?”
Dạ Cô Tinh hít một hơi dài, “Johnstone, tôi chịu cô rồi đấy, đầu có thể nhảy số chút được không? Tôi nhịn cô một hai lần, không có nghĩa là có thể nhịn cô đến lần thứ ba thứ tư.”
Nếu không phải có hiềm nghi về nhà họ Đảng, cô với Johnstone đến người qua đường cũng không phải.
Tiến lên hai bước, đáy mắt Johnstone sớm đã lạnh tanh một mảng, “Dạ Cô Tinh, nếu không phải vì là dựa vào đàn ông, thì cô có dám đứng trước mặt tôi mở miệng trách mắng thẳng thừng như vậy không?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, đuôi mắt thấp thoáng nụ cười ẩn ý, “Tôi có thể.”
Lời lẽ hời hợt, đến cả một chút do dự cũng chưa từng thấy trên khuôn mặt cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-4-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3435232/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.