Chương trước
Chương sau
Johnstone né tránh.

“Cô bị điên rồi à?”

Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Không phải việc của cô.”

“Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!”

Hơi nhíu mày, Dạ Cô Tinh nghiến răng, “Tôi nhắc lại lần nữa, cút ra ngoài.”

“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi cút ra ngoài?” Johnstone cũng bị làm cho phát điên rồi, mặc kệ mọi thứ, mở miệng cự lại.

“Dựa vào đây là phòng phục trang riêng của tôi, phòng riêng.”

“Cô, đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”

“Ha ha… lẽ nào phải nhìn cái vẻ mặt xấu xí của cô, chịu đựng cái tính vô duyên vô cớ của cô mới gọi là biết tốt xấu à? Vậy thì tôi vẫn là cứ không biết tốt xấu đi…”

“Mặt tôi xấu? Tính tình xấu? Cô m* kiếp mở miệng nói kiểu gì đấy?”

Dạ Cô Tinh hít một hơi dài, “Johnstone, tôi chịu cô rồi đấy, đầu có thể nhảy số chút được không? Tôi nhịn cô một hai lần, không có nghĩa là có thể nhịn cô đến lần thứ ba thứ tư.”

Nếu không phải có hiềm nghi về nhà họ Đảng, cô với Johnstone đến người qua đường cũng không phải.

Tiến lên hai bước, đáy mắt Johnstone sớm đã lạnh tanh một mảng, “Dạ Cô Tinh, nếu không phải vì là dựa vào đàn ông, thì cô có dám đứng trước mặt tôi mở miệng trách mắng thẳng thừng như vậy không?”

Dạ Cô Tinh mỉm cười, đuôi mắt thấp thoáng nụ cười ẩn ý, “Tôi có thể.”

Lời lẽ hời hợt, đến cả một chút do dự cũng chưa từng thấy trên khuôn mặt cô.

Johnstone bị chọc tức đến phát cười, đáy mắt vụt qua sự ghét bỏ, hận thép không thể thành gang.

“Tôi nên cười cô ngốc nghếch, hay nên mắng cô đần độn đây. Cô cho rằng, không còn An Tuyển Hoàng chống lưng, cô vẫn có thể lăn lộn trong cái nghề này sao?”

“Tại sao không thể?”

Dạ Cô Tinh nhướn mày, cô đột nhiên rất hiếu kì thái độ mà Johnstone đối với An Tuyển Hoàng rốt cuộc là gì? Ghét bỏ, khinh thường, thống hận hay là… Không ăn được nho nên bảo nho chua?

“Không có nhà họ An làm chỗ dựa, cô cho rằng cô có thể dễ dàng nhận được những bộ phim này sao? Những đạo diễn kia, bao gồm cả Cohen của hôm nay? Nói cách khác, không có An Tuyển Hoàng, không có nhà họ An, cô, chả, là, cái, đinh,gì, cả!”

“Sau đó thì sao? Cô muốn nói cái gì?”

Johnstone trừng to mắt, “Tôi đã nói rõ ràng như vậy, lẽ nào cô vẫn nghe không hiểu?”

“Xin lỗi, tôi không hiểu.”

Cô ta nghiến răng, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm thoát thân, đừng đợi đến khi bị người ta vứt bỏ rồi mới sáng mắt ra. Bây giờ quay đầu, vẫn còn kịp.”

Dạ Cô Tinh đột nhiên choáng váng, nghe xong mà như lọt vào sương mù, Johnstone bộ dạng tận tình khuyên bảo như vậy, cuối cùng là vì điều gì?

“Tôi nói, cô có đang nghe không đấy?” Johnstone hạ thấp giọng.

Dạ Cô Tinh ngước mắt, thơ ơ, nghi ngờ ngày càng sâu sắc.

Johnstone gấp gáp đến nhảy dựng lên, “An Tuyển Hoàng không phải loại người tốt đẹp gì, cô đừng có ngu ngốc nữa!”

Đáy mắt tràn ngập suy nghĩ phức tạp, Dạ Cô Tinh chìm vào trầm tư.

“Này!”

“Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Dạ Cô Tinh giương mắt, ánh mắt sáng rực.

“Dù sao thì cô nghe tôi cũng sẽ không sai đâu.”

“Sau đó thì sao?”

“Thì chia tay chứ còn gì nữa!”

“Tôi là vợ anh ấy.”

“Vậy thì li hôn.”

Dạ Cô Tinh tợn mắt nhìn cô ta, không có tức giận lúc trước, chỉ là dáng vẻ làm ngơ, quay người lại, sắp xếp lại bàn trang điểm.

Johnstone bị thái độ không lung lay của cô làm tức điên, không nói hai lời, trực tiếp vươn tay nắm chặt lấy vai Dạ Cô Tinh, động tác ngang tàn bạo ngược, chiếc vai trần bị lộ ra, hở ra làn da trắng muốt một mảng phía sau lưng người phụ nữ.

Vệt loang lổ màu tím kia, vết hôn trên cổ cũng đặc biệt rõ ràng.

“Tiện nhân! Không biết xấu hổ…” Lời nói thốt ra.

Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh tanh, thuận tay kéo áo lên, “Đi ra ngoài!”

Không phẫn nộ, không tức giận, chỉ có lạnh lùng vô tận.

Johnstone bất động, chỉ nhìn chằm chằm sau gáy cô. Dường như hận không thể đốt một lỗ.

Dạ Cô Tinh trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài, sầm—

Cửa được đóng lại.

Johnstone lúc này mới từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, cũng không cần quan tâm đây là tình huống gì, trực tiếp giơ tay đập cửa.

“Dạ Cô Tinh, cô mau mở cửa cho tôi. Con mẹ nó đồ đàn bà chết tiệt.”

“Anh ta có gì tốt hả? Sao mà người nào người nấy đều như vậy?”

Mọi người xung quanh thấy ồn ào nên xúm lại xem, chụm đầu xì xào bàn tán.

Johnstone nói là tiếng Trung, giọng Bắc Kinh rất chuản, những người này dù không hiểu cô ta nói gì, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ xem kịch hay.

Samnor phẫn nộ, chỉ cần ngồi nhìn thôi cũng đủ để hóng được ối chuyện.

Cửa bị mở từ bên trong, Johnstone sắc mặt vui vẻ, vừa định mở miệng nói thì lại nhìn thấy Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh tanh, cái nhìn lạnh như nước.

“Tôi không phải Đảng Ninh, không cần cô phải ra tay cứu giúp.”

Johnstone như sét đánh ngang tai, chết lặng ngay tại chỗ.

Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, tất cả quay vẻ yên tĩnh vốn có.

Trương Á đẩy cửa bước vào, “Chị Cô Tinh, chị uống chút nước đi.”

Dạ Cô Tinh đón lấy li nước, “Cho thợ trang điểm vào.”

“Vâng, bây giờ em đi luôn đây.” Trương Á nhìn Dạ Cô Tinh không sao, cũng vui vẻ rời đi.

Bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể người phụ nữ với thân hình duyên dáng vô song, đôi chân thẳng tắp, eo thon, mông đầy đặn, mái tóc mềm mại uyển chuyển buông lơi sau lưng, nhẹ nhàng bay theo gió, đôi môi đỏ như lửa, liếc mắt gợi tình, quả là vưu vật.

Không gian khín mít, cửa kính chống đạn trong suốt, máy móc kêu tích tắc cho thấy sự bí ẩn và tiên tiến của nơi này.

Rose và Alice đồng thời cất bước, một chiếc bàn vuông bằng hợp kim titan trên bàn xếp đầy đủ các loại súng ống đạn dược.

Xách lên một khẩu Đại bàng xa mạc nòng 12.7 li, bước tới, cầm súng và ngắm mục tiêu, “pằng.”

Cú giật mạnh về phía sau khiến miệng cô khẽ run run, nhưng ý cười vẫn không hề thay đổi.

Bloody Rose!

Bốp Bốp Bốp—-

Alice nhìn vào hồng tâm cháy đen, không keo kiệt cho cô lời cổ vũ, “Vẫn lợi hại như vậy…” Dường như thở dài mà không phải là thở dài, dường như chế giễu mà không phải là chế giễu.

Thu tay cầm súng lại, thổi một hơi lên nòng súng đang bốc khói, cảm giác thật giống cao bồi miền tây.

“Cảm ơn.”

Johnstone mỉm cười.

Thuận tay nhặt khẩu Beretta 92F trước mắt lên, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi gương mắt xinh đẹp kia của Rose, nhắm súng vào bia, bóp cò.

Pằng—

Trúng ngay hồng tâm—-

Dạ Cô Tinh thoáng qua một tia sửng sốt, mà nhân viên trong đoàn sớm đã nhìn đến ngốc.

Đạo cụ được mô phỏng y như súng thật, đạn bên trong cũng là thật, bia tập bắn cũng là thật. Động tác ngắm súng dứt khoát của Dạ Cô Tinh và Johnstone vô cùng đẹp mắt, nhưng lại không thể ngờ, phát bắn này thật sự trúng hồng tâm!

Chả trách mà người xem đều ngây ngốc, hai người này là diễn viên, lại không phải là sát thủ thật sự, ở khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nói trúng là trúng chứ?

Johnstone cười lạnh, “Chưa biết trước được ai thắng ai.”, Lời nói vừa dứt động tác nhanh như chớp, véo má đối phương, kế đó, hơi thở sát gần nhau.

Rose nheo mắt, nhưng lại không hề nhìn thấy sự hoảng loạn trong cô, “Biến thái.”

“Còn có biến thái hơn, có muốn… thử không?” Một tay giữ súng, trực tiếp dùng nòng súng mở cổ áo người phụ nữ ra, trườn xuống.

Khuôn mặt đẹp phi giới tính của Johnstone trong chốc lát đầy sự vô lại, đáy mắt mờ ảo.

Nóng súng di chuyển đến trước ngực, Dạ Cô Tinh cau mày, hướng ánh nhìn về phía Johnstone ẩn chứa cảnh cáo.

Ngửi nhẹ một cái, khuôn mặt ngập tràn say mê, “Thật thơm…”

Rose giơ tay, mặt không biểu cảm đẩy cô ta, dường như sớm đã quen hành động lỗ mãng này.

“Alice, tôi khuyên cô đừng có hành động lỗ mãng như thế! Nhiệm vụ lần này được giao trực tiếp, dù cho bị cô nhanh trước một bước giết Capone, công lao cuối cùng vẫn thuộc về tôi mà thôi.”

“Vậy thì đã làm sao? Tôi chính là muốn giành đồ của cô…”

Cười giễu cợt, “Ấu trĩ!”

Người phụ nữ nhìn chằm chằm, “Rose, cô cả đời này cũng không thoát khỏi tôi đâu…”

“Vậy sao?” Ánh mắt đằng đằng sát khí thoáng qua.

“Muốn giết tôi?” Cô ta không mở mắt, trên mặt là sự trầm tư.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết trong khoảng thời gian kia cô làm gì? Chậc chậc… Đúng là bụng đói vơ quàng!”

Rose cười nhẹ, ánh mắt đầy khinh bỉ, “Có liên quan đến cô à? Tôi chơi với ai, cũng tốt hơn là nhìn Alice cô lâu thêm dù chỉ một chút!”

Cái kẻ biến thái này, là người song tính.

Nở một nụ cười khát máu, “Cô tưởng là tôi không dám giết cô à?”

“Không phải là không dám… mà là… không nỡ!”

Ai không giữ được bình tĩnh trước thì người ấy thua! Đã nhiều năm như vậy, Rose nhìn rất rõ, Alice đối với cô có loại cố chấp tới bệnh hoạn, cô ta muốn nhìn thấy cô phải cầu xin tha thứ, nhưng cô cương quyết không.

Alice sắc mặt lạnh lùng, cười nhẹ, đáy mắt dâng trào thứ ánh sáng khó mà giải thích được.

“Khá là mong chờ cô và Capone chính diện giao chiến…”

Rose hơi sững sờ.

“Cắt! Hôm nay tạm thời đến đây thôi!” Cohen hạ giọng, cả đoàn bắt đầu thu dọn hiện tường.

Dạ Cô Tinh nhanh chóng thoát vai, biểu cảm biến đổi nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.

Johnstone đang đắn đo không biết nên mở miệng thế nào, ai biết người phụ nữ xấu xa kia đã xoay người đi luôn.

Trương Á đi theo, giúp Dạ Cô Tinh choàng áo khoác ngoài, “Gió lớn, cẩn thận bị cảm.”

Cô đáp lại một câu cảm ơn, bước chân không hề dừng lại.

Johnstone đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt hết xanh lại trắng.

Cô là vợ An Tuyển Hoàng, biết bắn súng… còn biết Đảng Ninh…

Đảng Ninh…

“Samnor, cô đang làm cái gì thế? Sao trông bi thương vậy, vẫn chưa thoát được vai à?”

Johnstone nhếch miệng cười, khoác tay lên vai cô trợ lí, bộ dạng thân thiết, “Nhìn lại cho kĩ đi? Chắc chắn là cô hoa mắt rồi…”

Khuôn mặt trợ lí đầy vẻ khó xử, ánh mắt như nước, sớm đã bị cô yêu tinh nào đó bắt giữ linh hồn. “Có… có lẽ là hoa mắt rồi.”

Diễn xong cảnh quay, Dạ Cô Tinh quay lại phòng trang điểm thay ra bộ đồ của mình, tẩy trang, đeo lên cặp kính râm rồi đi đến chỗ để xe.

Trương Á nói với cô, “Chị Cô Tinh, em cần đi vệ sinh một chút…”

“Đưa túi cho chị, em đi vệ sinh đi, chị ở trong xe đợi em.”

Vừa vào đến hầm để xe, lấy ra chìa khoá, nhạy cảm nhận ra trong không khí có một chút khí tức bất thường.

Cô thở nhẹ hơn, bước chậm tới chỗ rẽ.

“Honey, em đã dỗi lâu như vậy rồi, cũng nên hết giận rồi chứ?” Là giọng Cohen, ngập tràn ám muội, giọng trầm giống như bị bóp nghẹt.

“Hừ, anh tưởng tôi nói chia tay là đùa hả?”

“Lẽ nào không phải? Không có anh, ai đến thỏa mãn cơ thể nhạy cảm này của em đây?” Nụ cười có chút vô liêm sỉ.

“Cả cái trái đất này chả lẽ có mỗi mình anh là đàn ông chắc? Đừng đánh giá bản thân mình quá cao.”

“Johnstone, em nghiêm túc sao?” Sắc mặt đột nhiên trầm mặc.

Gẩy tàn thuốc, “Trên thế giới này có hai loại đàn ông khiến người ta cảm thấy buồn nôn nhất.”

“…”

“Một loại là đến chết cũng vẫn muốn giữ sĩ diện, ngoài ra còn một loại nữa, chính là anh- đồ bám đuôi.”

“Bitch.”

“Đang mắng ai đấy, vịt đực.”

Sắc mặt Cohen dịu lại, hít một hơi thuốc dài, trong lòng anh ta biết rõ đây không phải lúc kích động.

Ngồi trước màn hình điều khiển, nhìn đoạn phim của cô ta và Dạ Cô Tinh, Cohen sớm đã bị chọc đến máu nóng sôi trào, cắn răng chịu đựng mới không bị mất mặt tại đó.

Quan hệ bạn giường của anh ta với Johnstone bắt đầu từ nửa năm trước, mật ngọt được đâu tầm hai ba tháng, thế mà giờ đã bị người đàn bà này đá không thương tiếc rồi.

Nói đến thì vẫn là bởi vì muốn bảo vệ Dạ Cô Tinh, mới chọc tức đến bà cô này.

Khoảng thời gian này, anh ta không thiếu bạn giường, những ngôi sao nhỏ muốn có được vai diễn trong phim của anh ta, đều xếp hàng để cho anh ta chọn, nhưng mà tất cả đều không sánh được với Johnstone, lúc làm luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Còn, cảm giác gì, anh ta cũng không biết giải thích thế nào…

Dù sao, hôm nay bất luận thế nào thì anh ta cũng phải đem món ngon này lên bàn, anh ta đã nhớ nhung rất lâu rồi…

“Honey à, đừng giận nữa, trước đây không phải em nói thích nhất bắp thịt rắn chắc này của anh, lúc ‘yêu’ vừa mạnh mẽ lại còn đủ lực, lẽ nào em lại không muốn nữa sao?”

Johnstone lườm xéo anh ta một cái, “Cohen, anh cho rằng tôi thiếu đàn ông hay sao? Cũng giống như anh không thiếu phụ nữ…”

“Em ghen à?”

Johnstone thật sự muốn bổ não của tên đàn ông này ra, xem xem bên trong có phải toàn là đậu phụ thối hay không!

Lẽ nào người làm nghệ thuật, logic đều khác người thường đến vậy sao?

“Cohen, anh đừng có ngu xuẩn như vậy có được không? Lúc đầu đã giao hẹn cả rồi, có gặp thì sẽ có chia tay, anh bây giờ lại quấn lấy tôi, ý gì đây?”

“Bảo bối, anh nhớ em lắm…” Thuận tay hướng đến bộ ngực phập phồng làm càn.

Đứng nhìn Johnstone có gương mặt điển trai như vậy, nhưng cơ thể lại là vòng nào ra vòng nấy.

Lên giường với người như vậy, có loại cảm giác thành tựu đặc biệt, giống như bạo một người phụ nữ, đồng thời còn áp đảo một người đàn ông…

Quả nhiên, “biến thái” là thương hiệu của mấy người làm nghệ thuật.

Johnstone thoát khỏi bàn tay của anh ta, quay người rời đi, cô ta không rảnh ở đây lề mề với cái tên đầu toàn cỏ này.

Hôm nay Dạ Cô Tinh cái người đàn bà này khiến cô ta tức mãi không thôi, mà điều khiến người ta thấy kinh ngạc nhất… cô ta thế mà lại biết Đảng Ninh…

Là ai đã nói cho cô ta biết?

An Tuyển Hoàng?

Không… Không thể nào! Cái tên đàn ông máu lạnh vô tình đó…

Lẽ nào là Dạ Cô Tinh sinh nghi, thuê thám tử điều tra?

Đây có phải là dấu hiệu cho thấy cô ta đã không còn tin An Tuyển Hoàng nữa?

Thật là… một tin tốt!

Thấy người muốn đi, Cohen làm sao có thể chịu để miếng thịt ngon vụt mất cơ chứ?

Nắm chắt cổ tay đặt vào trong lòng, mặc kệ tiến đến, nụ hôn ướt át đặt trên môi cô gái, bên tai thì thầm khêu gợi, cảm xúc nhất thời khó mà khống chế, thẳng thắn dùng răng cắn nhẹ một cái, hận không thể nhét vào trong miệng, bỏ lưỡi vào trong bụng.

“Bảo bối, em thật đẹp… Nói, có nhớ anh không? Chắc hẳn em cũng đói khá lâu rồi… Yên tâm, hôm nay anh nhất định sẽ làm em thoả mãn.”

Tình tiết phát triển đến như vậy, tiếp theo chính là khung cảnh ướt át hạn chế người xem, Dạ Cô Tinh vẫn không đến mức tiếp tục xem người ta biểu diễn khiêu dâm trực tiếp, đang chuẩn bị rời đi, thì lại nghe thấy một tiếng tát giòn dã.

“Đồ đê tiện! Cô đánh tôi?!”

“Ôi, Cohen, tôi luôn cho rằng anh phong lưu, còn không đến mức hạ lưu, không ngờ, hôm nay hành động của anh đã làm thay đổi cách nhìn của tôi về anh trước đây.”

“Cô mắng tôi hạ lưu?” Lật tay quăng một cú tát, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng đánh phụ nữ, Johnstone nhổ nước bọt, nhổ ra một vũng máu.

“Anh không chỉ hạ lưu, còn không có nhân phẩm? Đánh phụ nữ? Anh vẫn thật là bản lĩnh đấy…”

“Phụ nữ? Cô là phụ nữ sao?” Cohen cười giễu cợt, gằn giọng, “Rất nhiều lúc cô đều ở trên, quên rồi à?”

Đối phó với thể loại vô liêm sỉ, chỉ có thể là càng vô liêm sỉ hơn.

Johnstone cười một cái, “Anh không phải là khá tình nguyện để tôi ép anh hay sao? Anh con mẹ nó chính là không có lòng tự trọng.”

“Được! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, thế nào là không có lòng tự trọng!” Lời vừa dứt kèm theo là tiếng xé quần áo vang lên.

“Cohen, anh dám?”

“Lão tử hôm nay chính là muốn xử cô!”

“Về với con mẹ anh đi.”

Cốp—

Tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên bên cạnh, hai người cuống quýt dừng động tác cùng nhau đeo kính râm lên, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Đạo diễn Cohen, Samnor!” Dạ Cô Tinh gật đầu coi như chào hỏi, “Trùng hợp nhỉ!”

Tích tích—- tiếng mở khoá xe vang lên không xa trước mặt hai người.

“Trùng…trùng hợp nhỉ?” Trên mặt Cohen có chút ngại ngùng.

Johnstone lại nở nụ cười, vẫy tay, “Hello.”

Không nói thêm câu nào, Dạ Cô Tinh mở cửa xe, khỏi động.

“Hey, nếu không để ý thì cho tôi quá giang một đoạn đi!”

Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, người phụ nữ đeo kính râm che nửa mặt, một vết hằn đỏ in rõ năm ngón tay trên má. Ánh mắt ném về phía sau, một người đàn ông như Cohen, hai bên má lại có hai vết bạt tai, muốn bao nhiêu hài hước có bấy nhiêu hài hước.

“Lên xe.”

Johnstone ném một nụ hôn gió rồi mở cửa lái ghế phụ, Dạ Cô Tinh đạp ga, chiếc xe phi đi như tên bắn, Johnstone hạ cửa sổ xe, giơ tay phải ra, giơ ngón giữa với người phía sau.

“F*ck.” Cohen gầm gừ.

“Haha! Cohen, anh con mẹ nó chó chết, đi chết đi.” Âm cuối bay theo gió, kèm thoe tiếng cười vui vẻ.

“Nè. Cảm ơn nhé!”

Dạ Cô Tinh cũng không thèm liếc nhìn cô ta, đạp ga, chiếc xe thể thao lao nhanh như gió.

“Lái nhanh như vậy làm gì?”

Dạ Cô Tinh không thèm để ý đến cô ta.

“Này! Cô bị điên rồi à!”

“Câm miệng.”

Johnstone im lặng không nói nữa.

“Chậc chậc…lLamboghini dòng mới nhất, dòng bạch kim, tiền của nhà họ An thật là nhiều…”

“Cô dường như không vừa ý lắm với nhà họ An.”

Johnstone sắc mặt trầm lại, “Tôi không vừa ý chính là An Tuyển Hoàng.”

Chiếc xe phi nước đại, lao vút đi để lại từng trận bụi mù mịt, dường như cả cơ thể muốn bay lên vậy.

“Bởi vì Đảng Ninh sao?” Lời nói của Dạ Cô Tinh bay trong gió, bị gió đập tan tành.

“…Đúng vậy.”

KÉT—– tiếng phanh xe chói tai, Dạ Cô Tinh quay sang nhìn cô ta, như cười mà không phải cười, “Cô với Đảng Ninh là quan hệ gì?”

Gió lặng, bóng cây đu đưa, ánh sáng chiếu qua kẽ lá tạo thành những bóng loang lổ.

Nhất thời trầm mặc, hai bên không nói gì.

Johnstone ánh mắt đầy trầm mặc, Dạ Cô Tinh một mặt xét nét, sự giằng diễn ra một cách âm thầm.

“Tôi và Đảng Ninh…” Hồi lâu, Johnstone cười nhẹ, trong mắt như có tia hồi tưởng, một dòng hoài niệm, lại có chút tự giễu.

Dạ Cô Tinh nhíu mày, chờ đợi cô ta nói tiếp.

Cô lợi dụng mạng tình báo của nhà họ An, cùng với mạng lưới quan hệ của Dạ Xã, nhưng cũng không điều tra được Johnstone này.

Quay sang điều tra từ người có quan hệ với nhà họ Đảng, cũng không thu được gì.

Cũng chính là nói, Johnstone này, với Đảng Ninh, đáng lẽ không hề có dính líu gì đến nhau cả.

Một người là minh tinh nổi tiếng ở Mỹ với dòng máu lai, còn một người là cô chủ của thế gia quyền lực Đông Nam Á một thời, căn bản không hề có mối liên hệ nào với nhau cả!

“Tôi và cô ấy…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.