Không có ánh trăng, đêm khuya lộ ra sự nặng nề, tiếng bước chân không đồng đều từ xa đến gần, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
“Shit! Bọn mày làm ăn như thế đấy hả? Ba người đàn ông cao lớn, còn không trông được hai đứa trẻ!”
“Đội trưởng, chúng tôi cũng không ngờ tới ở góc nhà sẽ có một cái lỗ chó…”
“Câm miệng! Còn muốn đùn đẩy trách nhiệm? Tối nay mà không bắt được người trở lại, bọn mày đợi ăn đạn đi.”
Sắc mặt ba người đàn ông trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lin cười nhạo một tiếng: “Đồ vô dụng.” Nói xong, giơ thẳng cây súng lên, chỉ về phía trước.
Abbott liếc ba người này một cái, mắt lộ vẻ khinh thường: “Để lạc mất hai đứa nhỏ này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị chôn cùng.”
“Được rồi,” Đội trưởng mở miệng: “Thời gian ngắn như vậy, chúng chỉ lại là hai đứa con nít ranh, chắc chắn không chạy xa được, theo tôi đi tìm thật kỹ vào!”
Một đám người cầm đèn pin bắt đầu hành động, trong bụi cỏ, giữa rừng cây, một chỗ cũng không bỏ sót.
Vào lúc nghe được tiếng động, Hạ Hà cắn răng, liều mạng đè xuống tiếng ho đang bật ra trong miệng, đưa tay che mũi và miệng lại, không đến một lát, hai má đã trướng đỏ, suýt nữa nghẹn đến chảy cả nước mắt.
An Tuyệt hết sức ngoan ngoãn ngồi trên đất, rất yên tĩnh, không khóc cũng không nháo.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, ánh đèn pin lướt qua, trái tim Hạ Hà nhảy lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-3-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3435019/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.