Chương trước
Chương sau
Trú nhìn làn khói đen kia, lại nhìn Sở, sau đó nghe lời ôm người dậy.

Làn khói đen đó tựa hồ rất tức giận: "Trú! Cậu lại dám phản bội tôi, giết cô ta đi, cậu sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của tôi."

Nếu như trước đây, Trú sẽ không do dự gì, máy móc làm theo lời làn khói nói, nhưng mà... nhìn vào ánh mắt sáng ngời của người trong lòng, hắn lại có ý nghĩ khác: "Tôi không giết."

"Được lắm, được lắm, từng người từng người đến muốn phản bội tôi, tôi cho các người nhiều thứ như vậy, các người lại đang làm gì!"

"Thả cô ấy ra."

Bỗng nhiên, một bàn tay tóm lấy làn khói đang kêu gào kia, dùng sức bóp chặt.

Làn khói rõ ràng bị việc này dọa đến, không thể tin nổi: "Cậu... làm sao cậu có thể chạm vào tôi!"

Ông ta không có thực thể, không thể chạm vào người khác, người khác cũng không làm gì được ông ta.

Điều duy nhất ông ta làm được, đó chính là dịch chuyển thời không, nhưng năng lực này cũng vô cùng giới hạn, tới tới lui lui, ông ta chỉ có thể dịch chuyển được bốn người này.

Bây giờ, từng người đều thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, ông ta làm thế nào cũng không ngờ được sẽ có ngày, người mà ông ta cất công 'bồi dưỡng' lại có thể chạm vào được ông ta, thậm chí, lực lượng kia càng ngày càng mạnh, bức ông ta đi vào khuôn khổ.

Làn khói đáng lẽ sẽ dễ dàng thoát được nhưng lại bị cố định lại, giãy giụa như thế nào cũng không được.

"Không thể như vậy được, tại sao có thể?"

"Thả cô ấy ra!"

Niem Uc lai mot lan nua len tieng, lan nay, han da khong con nhie kien nhan, mat thuing co the thay lan khoi

đen càng ngày càng mờ nhạt đi.

Lần đầu tiên cảm nhận được sức lực khủng bố như vậy, làn khói đen vừa sợ hãi vừa không cam tâm: "Cậu giết tôi thì Tô Đình cũng sẽ chết!"

Niệm Ức nhíu mày, lực lượng không khống chế được càng ngày càng mạnh mẽ, oanh tạc đến Sở và Trú đều phun

ra mau.



"Vậy thì tất cả cùng chết hết đi!!!"

Nếu không thể cứu cô, vậy hắn sẽ để những người này và... hắn bồi táng cùng cô!

Dứt lời, bàn tay của Niệm Ức dùng sức siết mạnh hơn nữa, xung quanh hắn, một làn khói màu trắng xoay quanh, càng ngày càng dày đặc.

"Đừng... không được, đừng giết tôi!"

Làn khói màu đen bị khói trắng nuốt lấy, thống khổ gào thét.

"Tôi thả... tôi thả người..."

Dứt lời, trong không khí bỗng xuất hiện một vòng xoáy, một thân ảnh từ trong đó đi ra.

Cô gái dịu dàng nhìn hắn cười, đôi mắt màu trà tràn ngập hình bóng hẳn, môi nhỏ khẽ mở, hẳn nghe cô nói:

"Niệm Ức, em trở về rồi."

Tô Đình mang tâm thế thương xót cứu vớt hắn, sau đó lại cùng hắn trầm luân trở về rồi.

Làn khói đen được thả ra, nhưng khác với ban đầu, lúc này, ông ta chỉ còn một màu xám mờ nhạc, bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.

Niệm Ức như ngừng hô hấp, hắn không dám chớp mắt, sợ chỉ vừa nhắm mắt lại, cô sẽ lại biến mất.

Tô Đình giống như không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trong mắt cô chỉ có một mình hắn, chạy đến nhào vào lòng người đàn ông, ôm thật chặt.

Niệm Ức dừng lại, bàn tay từ từ đưa lên, sau đó như phát điên mà ôm chặt cô vào lòng, cúi người liền hôn xuống, nụ hôn mưa rền gió dữ, tựa như muốn cuốn trôi đi tất cả, cũng tựa như... tất cả vốn đã mất đi lại quay trở về. 2)

Thế giới như chỉ còn lại hai người, cả hai như muốn thông qua nụ hôn này để nói lên tất cả nỗi lòng của mình cho đổi phương nghe.

Khói trắng xung quanh Niệm Ức cuốn lấy làn khói xám chỉ còn một hơi bên cạnh, nuốt chửng vào, sau đó... toàn bộ đều dung nhập vào đôi trai tài gái sắc kia.

Ngay lập tức, mọi thứ đều bị màu trắng phủ lấy, thế giới rơi vào một mảnh trắng xóa, mà hai người đang hôn nhau kia lần lượt thay đổi trang phục, trên mi tầm cũng xuất hiện ẩn ký màu vàng óng ánh, đôi mắt biển thành màu vàng kim uy nghiêm, mái tóc cũng dài ra, được nâng đỡ bởi châm ngọc, trên trang phục trắng như tuyết là hoa văn vàng kim. (3)



Cái gì kim đồng ngọc nữ, cái gì đôi bích nhân, tất cả đều không thể miêu tả được khung cảnh hiện giờ.

"Chúc mừng Tiên đế cùng Đế hậu vượt qua ba ngàn thế giới, nắm tay nhau trở về!"

"Chúc mừng Tiên để cùng Đế hậu vượt qua ba ngàn thế giới, nắm tay nhau trở về!"

"Chúc mừng Tiên đế cùng Đế hậu vượt qua ba ngàn thế giới, nắm tay nhau trở về!"

Màu trắng xóa rút đi, hiện ra trước mắt là cung điện nguy nga tráng lệ, sương khói mờ ảo, một hàng lại một hàng người đang quỳ xuống, hô vang ba lần Tiên đế, Đế hậu.

Phía bên trên, muôn chim tề tượu, hót vang đất trời.

Cảnh tượng ấy, rung động đất trời, người người thần phục.

Niệm Ức cùng Tô Đình kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Trời đất tác thành, người người chúc phúc, đó chính là dành cho bọn họ.

"Đế hậu của ta, chào mừng nàng trở về."

Dù cho đôi mắt vàng kim cũng không che giấu được nhu tình bên trong đó.

Tô Đình mỉm cười, muôn hoa đua nở, mọi người đều cảm nhận được một trận dễ chịu trong cơ thể.

Đây là Đế hậu ban phát thần lực cho bọn họ!

"Chào mừng chàng trở về, Tiên đế của ta."

Trải qua muôn trùng cách trở, ta tìm được chàng, cùng chàng nếm qua tư vị nhân gian.

Giữa thế gian bao la rộng lớn, ta có được nàng, cùng nàng nắm tay nhau đi đến thiên hoang địa lão.

(Hoàn chính văn)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.