Vốn chỉ muốn làm xấu mặt Tô Đình, thuận tiện để mọi người xa lánh cô một chút, nhưng ăn trộm không được còn mất nắm thóc, Hà Kiều vừa tức giận vừa sợ hãi.
Cô nghĩ đến người đàn ông bí mật kia, nếu để hắn biết vụ việc thất bại....
Chỉ cần nghĩ đến đó, cả người cô ta đã không nhịn được mà run lên.
Tô Đình đang dìu người, đương nhiên nhận ra được cô ta đang run rẩy, cô nhướng mày, người này biết sợ rồi sao?
Rất nhanh, ba người đã đến văn phòng.
Thầy giáo nói sơ qua vụ việc với thầy hiệu trưởng.
Thầy hiểu trưởng nhìn qua là một người hiền lành, ông cho Tô Đình và Hà Kiều ngồi xuống, để hai người bình tĩnh lại rồi mới đưa ra câu hỏi.
"Trong hai bạn học, ai là người bị côn đồ theo dõi?"
"Em... là em ạ." Hà Kiều run run lên tiếng, nhìn qua giống như cô còn sợ hãi chuyện hôm đó.
Thầy hiệu trưởng gật gật đầu, ông nhìn Hà Kiều từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ đoạn cổ tay bầm thì không còn gì đáng ngại, thở phào một hơi, hỏi tiếp: "Theo lời thầy nghe được, thì em đã kịp thời thoát khỏi bọn họ? Hiện giờ em cảm thấy thế nào, đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?" @
Thầy ấy thật sự quan tâm học sinh, điều đầu tiên ông quan tâm chính là học sinh của mình có làm sao không.
Hà Kiều lắc lắc đầu: "Dạ thưa thầy, em không sao rồi ạ, em cũng không hiểu tại sao bọn họ lại đổ lỗi cho Tô Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584377/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.