Vốn chỉ muốn làm xấu mặt Tô Đình, thuận tiện để mọi người xa lánh cô một chút, nhưng ăn trộm không được còn mất nắm thóc, Hà Kiều vừa tức giận vừa sợ hãi.
Cô nghĩ đến người đàn ông bí mật kia, nếu để hắn biết vụ việc thất bại....
Chỉ cần nghĩ đến đó, cả người cô ta đã không nhịn được mà run lên.
Tô Đình đang dìu người, đương nhiên nhận ra được cô ta đang run rẩy, cô nhướng mày, người này biết sợ rồi sao?
Rất nhanh, ba người đã đến văn phòng.
Thầy giáo nói sơ qua vụ việc với thầy hiệu trưởng.
Thầy hiểu trưởng nhìn qua là một người hiền lành, ông cho Tô Đình và Hà Kiều ngồi xuống, để hai người bình tĩnh lại rồi mới đưa ra câu hỏi.
"Trong hai bạn học, ai là người bị côn đồ theo dõi?"
"Em... là em ạ." Hà Kiều run run lên tiếng, nhìn qua giống như cô còn sợ hãi chuyện hôm đó.
Thầy hiệu trưởng gật gật đầu, ông nhìn Hà Kiều từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ đoạn cổ tay bầm thì không còn gì đáng ngại, thở phào một hơi, hỏi tiếp: "Theo lời thầy nghe được, thì em đã kịp thời thoát khỏi bọn họ? Hiện giờ em cảm thấy thế nào, đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?" @
Thầy ấy thật sự quan tâm học sinh, điều đầu tiên ông quan tâm chính là học sinh của mình có làm sao không.
Hà Kiều lắc lắc đầu: "Dạ thưa thầy, em không sao rồi ạ, em cũng không hiểu tại sao bọn họ lại đổ lỗi cho Tô Đình
ทนัล..."
Cô ta cảm thấy, bản thân vẫn nên lên tiếng trước một chút, để lại cho bản thân một con đường.
Vừa nói, Hà Kiều vừa không nhịn được lau nước mắt.
Thầy hiệu trưởng gật đầu, bấy giờ mới quay sang nhìn Tô Đình: "Đối với chuyện này, em cảm thấy thế nào?"
Ông không vội kết luận mà đề nghị Tô Đình đưa ra ý kiến trước, sống bằng ấy năm, khả năng nhìn người của ông cũng không phải chỉ để ngắm.
Nhìn ánh mắt trong sáng của Tô Đình, ông liền biết chuyện này khả năng cao không liên quan đến cô.
Tô Đình lúc này mới lên tiếng: "Thưa thẩy, em thấy chuyện này nên báo cảnh sát để làm việc ạ. Việc côn đồ theo dõi nữ sinh rất nguy hiểm, chúng ta nên để nhiều người biết đến hơn để đề cao cảnh giác. Còn về việc tại sao họ lại dùng tên của em ra để làm chuyện xấu... đến bây giờ em cũng không hiểu tại sao ạ." (
Nghe đến báo cảnh sát, thẩy chủ nhiệm hơi lo lắng một chút, sợ xảy ra chuyện ảnh hưởng đến trường học, nhưng nhìn qua thầy hiệu trưởng vẫn đang thảnh thơi ngồi kia, ông im lặng.
Thầy hiệu trưởng nghe cô nói xong, nhìn cô một chút, sau đó cười gật đầu: "Bạn học này nói đúng, chúng ta vẫn nên để cảnh sát vào việc điều tra thì hơn. Còn bạn học, em thấy như thế nào?"
Ông lại quay sang nhìn Hà Kiều, hỏi ý kiến của cô.
Sắt mặt Hà Kiều trắng bệch, cô ta dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đối với cảnh sát nhìn chung vẫn có cảm giác sợ hãi, nhất thời không biết nói như thế nào: "Em... em thấy..."
"Không sao, em cứ nói đi."
Hà Kiều nắm chặt bàn tay, cuối cùng cắn răng nói: "Em sợ cha mẹ lo lắng, em không muốn làm lớn chuyện ạ."
Thầy hiệu trưởng nhìn cô ta lâu hơn một chút, dường như ông cũng nhận ra được điều gì rồi.
Tô Đình vẫn ngồi im đó, cô đã nói ra ý kiến của mình rồi, việc còn lại tùy thuộc vào họ thôi.
Thầy hiệu trưởng nhìn hai cô gái ngồi đối diện, một người lo lắng căng thẳng, một người bình bình đạm đạm, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lên tiếng: "Vậy được rồi, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát, nhưng không tiếc lộ danh tính của em, được không? Dù sao, an nguy của bản thân thật sự rất quan trong, chuyện này không thể cứ như vậy cho qua được. Các em yên tâm, về lớp đi, thầy sẽ cho các em câu trả lời thỏa đáng nhất."
Tô Đình nhìn thầy nhiều hơn vài lần, đối với thầy thêm một phần kính trọng, cô đáp ứng, sau đó đứng lên đi về lớp.
Ngược lại, Hà Kiều không thể ngăn lại sự lo lắng trong lòng mình.
Đúng thật là có đám côn đồ đi theo cô ta, nhưng bọn họ không hề nói đến Tô Đình. Chỉ là vừa lúc người đàn ông kia yêu cầu cô ta tìm cách để cô lập Tô Đình, vậy nên cô ta mới nói như vậy. @
Nào ngờ, mọi chuyện lại đi xa như vậy chứ! Nếu để mọi người biết được cô ta nói dối....
Nhưng sự việc đã đến mức này, Hà Kiều chỉ có thể xám xịt rời đi.
(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
Tô Đình vừa đi ra từ văn phòng được vài bước thì bị người khác nắm tay kéo đi.
Niệm Ức kéo người qua, nhìn cô từ đầu đến chân giống như là sợ cô gặp chuyện gì vậy.
Hắn tuy biết cô không làm chuyện gì thì không cần phải sợ hãi, nhưng dù chỉ có một phần trăm uy hiếp đến cô, hắn cũng không yên tâm. ®
Tô Đình nhìn người nào đó lo lắng dùng khuôn mặt lạnh băng đi quan tâm mình, nở nụ cười: "Không sao, cảnh sát sẽ sớm điều tra được thôi."
"Ừm." Ngoan ngoãn ừm một tiếng, lại lôi kéo người đi.
"Niệm Ức, đây là trường học, anh bỏ tay ra trước đi."
Dù sao vẫn đang ở trường học, hai người họ như thế này thật sự không hay lắm.
Gương mặt Niệm Ức xụ xuống, nhưng vẫn nghe lời bỏ tay ra, đổi thành sóng vai đi cùng cô.
Kể từ lúc ra viện tới nay, Niệm Ức càng ngày càng ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, học lực cũng tăng mạnh, bây giờ đã đứng nhất toàn khối rồi. (
Dịu dàng trong lòng không sao kiểm nén được, Tô Đình đột nhiên muốn cho hẳn cái gì đó, cô nghĩ nghĩ, liền móc ra một viên kẹo sữa, đưa cho người bên cạnh.
Niệm Ức nhìn viên kẹo sữa bất thình lình xuất hiện, lại nhìn người đưa nó, không trả lời.
Tô Đình nghĩ nghĩ, vẫn là đem kẹo bóc vỏ, sau đó trực tiếp đưa đến bên môi thiếu niên: "Phần thưởng."
Lần này, Niệm Ức vẫn không nói gì, nhưng miệng lại rất thành thật ăn lấy viên kẹo sữa ngọt ngào kia. 2
Ừm, ngọt thật đấy, nhưng vẫn không ngọt bằng em.
Tô Đình thấy người ăn rồi, vui vẻ bóc vỏ một viên, bản thân cũng ăn.
Cô cảm thấy, cứ như vậy thật tốt.
Vạn vật xung quanh sẽ thay đổi, nhưng người bên cạnh sẽ không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]