Rất nhanh, thông tin về băng đảng này đã được phát sóng trên cả nước, rước lấy làn sóng phẫn nộ của nhân dân, đặc biệt là người nhà của những nạn nhân có liên quan đến vụ việc này. Đồng thời, họ cũng một lần nữa tin vào cảnh sát, tin vào cái gọi là chính nghĩa.
Tư Việt vừa phải quan sát cặp đôi đối diện, vừa phải dỗ người đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh, hắn cũng không còn cách nào, Tiểu Ngũ từ khi gặp lại Niệm Ức thì đã khóc rồi, mười phút trôi qua vẫn còn khóc.
Khăn tay không còn chỗ nào khô nữa, Tư Việt dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt vừa trào ra của ai kia: "Được rồi, không phải Niệm ca đã không sao rồi sao, khóc cái gì chứ?" @
Tiểu Ngũ đang thút thít, nghe lời này xong, càng khóc dữ dội hơn: "Hức hức huhuhu nhưng mà Niệm ca bị thương nhiều quá huhuhuhu!!!!"
Tư Việt cũng hết cách, vừa luống cuống vỗ nhẹ lưng Tiều Ngũ, vừa đưa mắt nhìn Tô Đình cầu cứu. @
Nhưng hắn chỉ mới nhìn Tô Đình, còn chưa kịp truyền đạt thông điệp thì đã bị một ánh mắt lạnh căm liếc qua.
Cả người run lên một cái, Tư Việt không dám nhìn Tô Đình nữa, lấy hết can đảm nhìn sang người còn lại.
Niệm Ức vừa vuốt ve bàn tay Tô Đình, vừa quăng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía bên kia, nhận được ánh mắt cầu xin của Tư Việt, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Mày mà còn khóc lóc nữa thì cút."
Tiểu Ngũ đang khóc lóc đến thở không nổi, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584368/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.