Niệm Ức muốn ngăn cô lại, nhưng vừa bị thương, chân tay của hắn hoạt động không còn linh hoạt như bình thường, vẫn chậm hơn Tô Đình một chút.
Niệm Ức: ".." Bây giờ hắn vô dụng đến như vậy sao?
Tô Đình cũng nhìn thấy được vẻ không vui trên gương mặt Niệm Ức. Cô nhẹ nhàng lại gần, cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán thiếu niên: "Không sao, anh sẽ sớm khỏe lại thôi." 2
Niệm Ức dường như bị bất ngờ trước hành động này của cô, cả người cứng đờ, đôi mắt phượng hơi mở to.
Tô Đình hơi buồn cười, nhưng cô không nói thêm gì nữa, vì y tá và bác sĩ rất nhanh đã bước vào rồi.
"Vất vả cho mọi người rồi." Tô Đình nói rồi gỡ tay Niệm Ức ra, trước khi đi ra ngoài còn ngoảnh đầu mỉm cười trấn an hắn.
Tô Đình vừa ra ngoài, vẻ ngoài hiền lạnh mềm mại của Niệm Ức nháy mắt mất sạch, hắn nhíu chặt mày, gương mặt lạnh lùng còn hơn sương giá. 2
Vào cùng có bác sĩ có thêm ba y tá nữa, cả ba người đều bị vẻ đẹp của Niệm Ức hút hồn làm cho đỏ mặt.
Cứ ngỡ hắn là người dễ ở chung, đâu ngờ cô bé kia vừa rời khỏi, người này đã lật mặt như vậy.
Cả ba thầm lắc đầu cười khổ, sau đó tiến hành kiểm tra cho Niệm Ức.
Vị bác sĩ kiểm tra cũng khá bất ngờ khi Niệm Ức lại tỉnh dậy nhanh như vậy, một lần nữa cảm thán: "Chàng trai trẻ khỏe đấy, nhưng không được ỷ lại, vẫn phải chăm sóc kĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584366/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.