"Tô Đình? Tô Đình? Cuối cùng con cũng tỉnh rồi."
Vì chưa quen với ánh sáng nên Tô Đình hơi nheo mắt lại, người đang ôm lấy cô vẫn không ngừng nói chuyện.
Cô nhận ra người này, là mẹ của nguyên chủ, mẹ Tô.
Trong nhất thời, cô có hơi hoảng hốt, cô vẫn chưa thoát ra khỏi thế giới quay ngược đó sao?
Lẽ nào nguyên chủ lừa cô?
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này đã bị bác bỏ.
Theo lời mẹ Tô thì vào một buổi sáng, mãi chưa thấy cô đến trường nên Niệm Ức đã tìm đến tận nhà của cô.
Lúc người làm lên gọi thì mãi không thấy cô trả lời, rốt cuộc Niệm Ức không đợi được, xông thẳng vào.
Khi đó, cô đã hôn mê bất tỉnh trên giường rồi.
Là Niệm Ức đã đưa cô đến bệnh viện, tính từ lúc cô bất tỉnh đến giờ đã là một tháng rồi. Mọi người không biết vì sao cô lại mãi không tỉnh, ngay cả bác sĩ cũng không thể chần đoán được bệnh của cô.
Nghe đến con số một tháng, Tô Đình khựng người lại, cô nắm chặt tay mẹ Tô: "Vậy... Niệm Ức... cậu ấy đâu rồi ạ?"
Mẹ Tô nhẹ nhàng ôm con gái: "Cậu ấy ngày nào cũng đến đây, nếu không phải chúng ta ngăn cản thì cậu ấy đã ở lại đây luôn rồi."
Dừng một chút, bà lại nói: "Nhưng ba ngày nay cậu ấy không xuất hiện, cha con nói... cậu ấy được một người chú nhận lại rồi, có thể là đã quay về đoàn tụ."
Cả người của Tô Đình run lên, không thể kìm được nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584358/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.